----

Nói rồi bà quét ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tình, thấy cô ta nghiêng sang một bên, che nửa khuôn mặt bên phải.

Bà nội Thẩm đang ngồi bên cạnh bôi thuốc giảm sưng cho cô ta, trên cằm không bị che có vài dấu ngón tay màu đỏ lộ ra.

Vẻ mặt Lý Lệ Hoa sửng sốt, nghĩ thầm thật sự bị ai đó đánh.

"Mẹ ơi, những gì mẹ nói trong điện thoại không rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Đại viện được quản lý chặt chẽ như vậy, tại sao vẫn có người tới hành hung được?”

Không có ai nói với bà, Lý Lệ Hoa đành tự mình dẫn Thẩm Uyển ngồi xuống đối diện bọn họ.

Sắc mặt Thẩm Tình nửa trắng nửa đỏ, bây giờ cô ta không muốn nhìn thấy Thẩm Uyển, cảm thấy cô đến để xem trò cười của mình, cộng thêm trong lòng cô ta đang rối như tơ vò, không muốn nói một lời.

Bà nội Thẩm thở dài, nhưng chỉ cảm thấy cô ta đang sợ hãi, bèn nói:

"Hôm nay Tình Tình bị người đó bắt ở cổng đại viện, khăng khăng nói Tình Tình phản bội cậu ta.

May mắn thay, lúc đó thằng bé Lộ Hoài nhà họ Tô có mặt ở đấy nên đã giúp Tình Tình, nếu không..."



Nói được một nửa, bà ta đột nhiên cảm thấy không tốt lắm, bất giác nhìn Thẩm Uyển.

Thấy cô không có bất kỳ phản ứng nào, bà ta mới đổi lời nói và nói tiếp:

"Nhờ cậu ấy chế trụ tên lưu manh, có lẽ cậu ấy chỉ tình cờ gặp và tốt bụng ra tay giúp đỡ thôi, sau này phải cảm ơn người ta mới được."

Bà nội Thẩm và ông nội Thẩm đến muộn, bọn họ đều không biết Thẩm Tình đi theo Tô Lộ Hoài, cũng không biết bây giờ trong đại viện đều đồn rằng Thẩm Tình đã bỏ rơi vị hôn phu ở nông thôn để trèo lên cành cao nhà họ Tô, kết quả là hiện tại người ta đã tìm tới tận cửa rồi.

Ông nội Thẩm còn nghi ngờ, lại hỏi một câu: "Tình Tình, cháu nói thật đi, đã có chuyện gì xảy ra?"

Thẩm Tình không chịu nổi cảm giác xấu hổ trước mặt Thẩm Uyển, trong lòng cô ta vẫn có chút oán trách, vì sao bà nội lại gọi điện thoại cho mẹ kế, còn lâu bọn họ mới giúp cô ta mà sẽ chỉ hả hê trước trò cười của cô ta thôi.

Ngoài ra cô ta còn có chút chột dạ, liên tục bị ông nội Thẩm chất vấn khiến cô ta thẹn quá hóa giận, cô ta tức giận nói:

"Ông muốn cháu phải nói bao nhiêu lần nữa?

Chính họ đã ép buộc cháu, mọi người ném cháu xuống nông thôn không quan tâm cháu sống hay chết thì làm sao mọi người biết cháu đã phải sống như thế nào.”

“Cháu muốn về nhà cầu cứu mọi người, nhưng họ không cho cháu đi.

Con cóc ghẻ đó muốn ăn thịt thiên nga, anh ta muốn kết hôn với cháu, cháu không đồng ý với họ thì họ căn bản không cho cháu đi!"



“Cháu có thể làm gì được chứ? Cháu chỉ có thể giả vờ đồng ý đính hôn để lừa dối họ, để họ cho cháu đi thôi!"

Bà nội Thẩm càng cảm thấy thương xó cô ta khi nghe thấy những câu này, nhưng Lý Lệ Hoa lại có chút bất mãn.

Thẩm Uyển nghe thế cũng giật giật khóe miệng. Cái gì mà ném cô ta về quê chứ?

Có phải Thẩm Tình bị mất trí nhớ không? Rõ ràng cô ta đã phạm sai lầm lớn, chết không hối cải nên ba Thẩm mới tức giận để cô ta ra khỏi Bắc Thành.

Vả lại ông cũng không hoàn toàn không quan tâm cô ta, chẳng lẽ tất cả những vé và tiền do Lý Lệ Hoa và ba Thẩm gửi đi mỗi tháng đều là gửi cho ma sao?

Ông nội Thẩm cũng im lặng, không tiện hỏi nữa, bây giờ ông ta chỉ có thể chờ ba Thẩm qua xem tốt cuộc người nông thôn tìm đến đây có chuyện gì.

Thẩm Tình cắn môi, nằm trong vòng tay bà nội Thẩm, khẽ nức nở giả vờ đáng thương, hai mắt đảo quanh nghĩ cách đối phó.

Một nửa những gì cô ta nói là sự thật, khi mới về nông thôn cô ta thực sự không quen.

Cô ta căn bản không muốn chịu khổ, cũng không thể thay đổi thói quen tiêu tiền xa hoa trước đây.

Cô ta không làm những nhiệm vụ được giao trong thôn, vì vậy cô ta chỉ có thể dựa vào tiền và phiếu do ba Thẩm gửi để sống qua ngày.

Bình thường mấy ngày đầu tháng đã tiêu hết tiền, hơn nửa tháng còn lại không còn tiền nữa mới đi kiếm tiền công.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện