Lúc đó Lâm Nam Phong có đến xem, nhà họ Mã có người bị cạo đầu, tạt phân, nhổ nước bọt vào người, sau đó có người không chịu nổi loại xúc phạm này đã ném con gái xuống giếng.
Cho nên không trách nhà họ Trương hôm nay yên tĩnh, nếu xảy ra chuyện ở nhà bên cạnh bạn, liệu bạn có sợ không? Hơn nữa Trương Sĩ Thành rất sợ chết, nếu không gã sẽ không sống đến ngày hôm nay.
Lúc trước tài sản của nhà họ Trương còn nhiều hơn bây giờ rất nhiều, nhưng bởi vì gã sợ chết đã sớm quyên góp ra ngoài nên mới có thể đổi được sự bình yên như hiện tại.
Nếu không, nhà họ Trương sớm đã bị tịch thu.
Khi trời dần tối, Lâm Nam Phong vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi bà lão: “Bà có kế hoạch gì trong tương lai không?”
Kiếp trước Lâm Nam Phong và mẹ rơi vào cảnh khốn cùng, bà lão đã giúp đỡ cho bọn họ rất nhiều, sau khi mẹ qua đời, bà ấy và bé cùng nhau đào hố chôn mẹ.
Bà lão là ân nhân duy nhất của bé, bé sẽ nhớ kỹ ân tình này!
“Kế hoạch gì ư?” Ánh mắt ảm đạm của bà ấy nhìn lên bầu trời: “Ngồi chờ chết thôi!”
Không có người thân và bạn bè, công việc bây giờ là do Mộng Nương thấy bà ấy đáng thương nên mới cho làm, nếu không bây giờ bà ấy còn đang đi xin ăn!
Nếu rời khỏi nhà họ Trương thì mất việc, người bên ngoài không muốn thuê một bà già để làm việc.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chờ chết thôi!
Lâm Nam Phong không bất ngờ khi bà ấy nói như vậy, năm bà lão đến làm đầu bếp ở nhà họ Trương là lúc Trương Sĩ Thành mua căn nhà này.
Nhà này do bà cụ Trương quản lý, tiền công của người giúp việc cũng do bà cụ Trương trả, vốn dĩ bà cụ Trương không đồng ý việc mẹ dẫn bà lão trở về.
Không làm gì mà còn phải trả tiền công, theo lời của bà cụ Trương: Dựa vào đâu chứ?
Cuối cùng mẹ nói bà lão sẽ lo chuyện cơm nước mới khiến bà cụ Trương miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó thỉnh thoảng mẹ sẽ nhét một ít tiền cho bà cụ Trương, lúc này bà ta mới chịu yên tĩnh.
Thật sự sáu mươi tuổi vẫn chưa già, hai tay có thể nuôi sống bản thân.
Lâm Nam Phong đưa dĩa rỗng cho bà lão, sau đó lấy hai thỏi vàng nhỏ trong túi ra: “Cháu đã tìm cho bà một công việc quét đường ở phố Nam, sau này ổn định hãy nhận nuôi một đứa bé, sau này nó sẽ chăm sóc cho bà. Đêm nay bà hãy rời khỏi nhà này, sau này đừng quay về nữa, ngày mai sẽ có người dẫn bà đi tìm chỗ ở, một cái sân nhỏ, ba gian nhà ngói, bên trong có một cái giếng nước, bà có thích không?”
Thích chứ, sao lại không thích?
Ánh mắt đục ngầu của bà lão đột nhiên tràn đầy nước mắt, bà ấy nói: “Đứa trẻ, cháu đừng làm chuyện ngu ngốc, mẹ cháu còn cần cháu!”
Lâm Nam Phong lắc đầu đứng lên đáp: “Cháu không làm chuyện ngu ngốc, sáng sớm ngày mai cháu và mẹ sẽ rời khỏi thành phố Khương, những ngày tháng tươi đẹp đang chờ đợi chúng cháu, bà cũng vậy nhé.”
Lâm Nam Phong đặt thỏi vàng nhỏ vào tay bà ấy: “Ngày tốt đẹp cũng đang chờ bà đấy, hãy nghe lời cháu, sớm rời khỏi nhà họ Trương, trong lòng cháu đã có kế hoạch rồi.”
Bà lão ngạc nhiên đứng dậy nhìn Lâm Nam Phong xoay người, bóng lưng dần biến mất vào căn phòng nhỏ hẹp, một lát sau Lâm Nam Phong cầm một cái túi nhỏ vội vàng ra ngoài từ cửa sau.
Nửa đêm canh ba, Lâm Nam Phong đến phòng bà cụ Trương phóng hỏa.
Ông nội chết đột ngột vì uống rượu dẫn đến bị bệnh gan. Sau khi ông nội chết, bà cụ Trương đã đuổi bà nội kia ra ngoài, để chiếm lấy tài sản của ông nội.
Bà cụ Trương thường nói Đa Bảo là cậu chủ tương lai của nhà họ Trương, bây giờ em trai còn nhỏ, mẹ không thể chăm sóc, hãy để người làm chị như bé thay em trai lấy đồ cần lấy trước vậy.
"... Nước đâu ... Có ai không! Mau đến dập lửa..."
Trong màn đêm vắng vẻ, sân nhà của bà cụ Trương đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa không lớn, rất nhanh đã kiểm soát được. Nhưng cũng đánh thức những người trong nhà, bao gồm cả vợ chồng Mạnh Ngọc.
Cho nên không trách nhà họ Trương hôm nay yên tĩnh, nếu xảy ra chuyện ở nhà bên cạnh bạn, liệu bạn có sợ không? Hơn nữa Trương Sĩ Thành rất sợ chết, nếu không gã sẽ không sống đến ngày hôm nay.
Lúc trước tài sản của nhà họ Trương còn nhiều hơn bây giờ rất nhiều, nhưng bởi vì gã sợ chết đã sớm quyên góp ra ngoài nên mới có thể đổi được sự bình yên như hiện tại.
Nếu không, nhà họ Trương sớm đã bị tịch thu.
Khi trời dần tối, Lâm Nam Phong vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi bà lão: “Bà có kế hoạch gì trong tương lai không?”
Kiếp trước Lâm Nam Phong và mẹ rơi vào cảnh khốn cùng, bà lão đã giúp đỡ cho bọn họ rất nhiều, sau khi mẹ qua đời, bà ấy và bé cùng nhau đào hố chôn mẹ.
Bà lão là ân nhân duy nhất của bé, bé sẽ nhớ kỹ ân tình này!
“Kế hoạch gì ư?” Ánh mắt ảm đạm của bà ấy nhìn lên bầu trời: “Ngồi chờ chết thôi!”
Không có người thân và bạn bè, công việc bây giờ là do Mộng Nương thấy bà ấy đáng thương nên mới cho làm, nếu không bây giờ bà ấy còn đang đi xin ăn!
Nếu rời khỏi nhà họ Trương thì mất việc, người bên ngoài không muốn thuê một bà già để làm việc.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chờ chết thôi!
Lâm Nam Phong không bất ngờ khi bà ấy nói như vậy, năm bà lão đến làm đầu bếp ở nhà họ Trương là lúc Trương Sĩ Thành mua căn nhà này.
Nhà này do bà cụ Trương quản lý, tiền công của người giúp việc cũng do bà cụ Trương trả, vốn dĩ bà cụ Trương không đồng ý việc mẹ dẫn bà lão trở về.
Không làm gì mà còn phải trả tiền công, theo lời của bà cụ Trương: Dựa vào đâu chứ?
Cuối cùng mẹ nói bà lão sẽ lo chuyện cơm nước mới khiến bà cụ Trương miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó thỉnh thoảng mẹ sẽ nhét một ít tiền cho bà cụ Trương, lúc này bà ta mới chịu yên tĩnh.
Thật sự sáu mươi tuổi vẫn chưa già, hai tay có thể nuôi sống bản thân.
Lâm Nam Phong đưa dĩa rỗng cho bà lão, sau đó lấy hai thỏi vàng nhỏ trong túi ra: “Cháu đã tìm cho bà một công việc quét đường ở phố Nam, sau này ổn định hãy nhận nuôi một đứa bé, sau này nó sẽ chăm sóc cho bà. Đêm nay bà hãy rời khỏi nhà này, sau này đừng quay về nữa, ngày mai sẽ có người dẫn bà đi tìm chỗ ở, một cái sân nhỏ, ba gian nhà ngói, bên trong có một cái giếng nước, bà có thích không?”
Thích chứ, sao lại không thích?
Ánh mắt đục ngầu của bà lão đột nhiên tràn đầy nước mắt, bà ấy nói: “Đứa trẻ, cháu đừng làm chuyện ngu ngốc, mẹ cháu còn cần cháu!”
Lâm Nam Phong lắc đầu đứng lên đáp: “Cháu không làm chuyện ngu ngốc, sáng sớm ngày mai cháu và mẹ sẽ rời khỏi thành phố Khương, những ngày tháng tươi đẹp đang chờ đợi chúng cháu, bà cũng vậy nhé.”
Lâm Nam Phong đặt thỏi vàng nhỏ vào tay bà ấy: “Ngày tốt đẹp cũng đang chờ bà đấy, hãy nghe lời cháu, sớm rời khỏi nhà họ Trương, trong lòng cháu đã có kế hoạch rồi.”
Bà lão ngạc nhiên đứng dậy nhìn Lâm Nam Phong xoay người, bóng lưng dần biến mất vào căn phòng nhỏ hẹp, một lát sau Lâm Nam Phong cầm một cái túi nhỏ vội vàng ra ngoài từ cửa sau.
Nửa đêm canh ba, Lâm Nam Phong đến phòng bà cụ Trương phóng hỏa.
Ông nội chết đột ngột vì uống rượu dẫn đến bị bệnh gan. Sau khi ông nội chết, bà cụ Trương đã đuổi bà nội kia ra ngoài, để chiếm lấy tài sản của ông nội.
Bà cụ Trương thường nói Đa Bảo là cậu chủ tương lai của nhà họ Trương, bây giờ em trai còn nhỏ, mẹ không thể chăm sóc, hãy để người làm chị như bé thay em trai lấy đồ cần lấy trước vậy.
"... Nước đâu ... Có ai không! Mau đến dập lửa..."
Trong màn đêm vắng vẻ, sân nhà của bà cụ Trương đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa không lớn, rất nhanh đã kiểm soát được. Nhưng cũng đánh thức những người trong nhà, bao gồm cả vợ chồng Mạnh Ngọc.
Danh sách chương