"Chú biết nhà họ Mạnh có một người tên Mạnh Hiền chứ, chú hãy hẹn anh ta ra cá cược một trận, cháu cũng không đòi quá nhiều số tiền mà anh ta thua, mà chỉ cần chia năm năm thôi." Lâm Nam Phong đưa chiếc hộp trong tay cho người đàn ông mặt sẹo ở trước mặt.

Nhìn dáng vẻ chỉ mới mười tuổi nhưng cách ăn nói lại chững chạc như một bà cụ.

Hơn nữa lại là một cô nhóc trông vẫn còn là học sinh, nếu đổi thành thường ngày chắc chắn Đại Mãng sẽ bảo cô bé qua bên cạnh chơi bùn đi.

Nhưng hôm nay thì khác.

Chưa kể những thứ khác mà chỉ riêng món đồ trong tay đứa trẻ này đã có thể giúp anh ta phát tài.

Không ngoa khi nói rằng anh ta đã tung hoành ở trong sòng bạc hơn mười năm trời, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một quân bài khiến người ta muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua.

Có thứ này trong tay không khác gì nằm mơ một đêm phất lên cưới được vợ.

"Nhà họ Mạnh, tiệm vải ở thành phố Khương, nhờ bán quần áo mà trở nên giàu có đúng không?"

Đại Mãng vươn tay giật lấy chiếc hộp trong tay bé, bé còn chưa kịp gật đầu anh ta đã cười nói: "Chúng tôi không dám trêu chọc cậu chủ nhà giàu đó, bằng không sẽ mất mạng."

Dám mở sòng bạc ắt có người chống lưng, bọn họ còn sợ một con bạc sao? Nếu Mạnh Hiền dám gây rối sau khi mất tiền, nhẹ thì bị đánh, Lâm Nam Phong không tin lời anh ta, nhưng vẫn nói: "Chín ngày nữa nhà họ Mạnh sẽ ra nước ngoài, e rằng trong quãng thời gian ngắn sẽ không trở về, có thể kiếm bao nhiêu tùy thuộc vào năng lực của bản thân các chú đấy. Trung Quốc rộng lớn như vậy, làm xong chuyện này chỉ cần một tấm vé các chú đã có thể rời khỏi thành phố Khương, sau này còn ai quen biết các chú nữa?"



Nói thì nói vậy, nhưng đối phương là một đứa trẻ, những lời này có bao nhiêu độ đáng tin cơ chứ? Điều này đã khiến Đại Mãng chần chừ do dự.

Dù sao thì nhà họ Mạnh cũng có máu mặt ở thành phố Khương, nếu đắc tội với nhà họ Mạnh, liệu anh em của anh ta có còn sống không?

Người ta thường nói trên thế giới này không có bức tường nào không thể lọt gió, mà hành động này của bọn họ là gian lận. Gian lận là điều tối kỵ trong ngành này, nếu bị người khác bắt tại trận, bạn bị đánh chết cũng là đáng đời, sẽ không ai thông cảm cho bạn.

Lâm Nam Phong nhíu mày tỏ vẻ lòng kiên nhẫn của bé đã cạn kiệt.

Đại Mãng đá viên đá dưới chân, sốt sắng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nếu chỉ có một mình thì anh ta sẽ làm. Nhưng trên anh ta có mẹ già dưới có em nhỏ, vì vậy anh ta phải cân nhắc kỹ lưỡng về việc mạo hiểm này.

Tình hình trước mắt đang thay đổi từng ngày, lúc nắng lúc âm u còn thay đổi nhanh hơn sắc mặt của bé. Hiện tại sòng bạc cũng chỉ mới chuyển từ công khai sang ngầm mà thôi, nên đóng cửa chỉ là vấn đề thời gian.

Anh ta đang làm việc trong một sòng bạc, nếu một ngày nào đó sòng bạc đóng cửa, tương lai anh ta phải làm gì đây? Trên có mẹ già dưới có em nhỏ, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có vợ.

“Chú làm.” Đại Mãng nghiến răng, lặng lẽ nhìn bé: “Chín ngày nữa nhà họ Mạnh sẽ rời đi thật à? Làm sao cháu biết?”

Lâm Nam Phong không trả lời anh ta, mà chỉ nói: "Hai lần đầu cứ để anh ta nếm chút ngọt ngào, tìm một vài người tâng bốc dần dần chơi lớn để kích thích anh ta, sau đó các chú cứ tùy ý phát huy."

Đại Mãng thấy bé còn nhỏ mà đã hiểu biết nhiều hơn mình thì vô lại nói: “Cháu tự tin rằng sau này chú sẽ chia tiền cho cháu sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện