Thật ra Lâm Nam Phong đang dỗ dành cô bé, bé đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc từ bỏ mọi thứ ở thành phố Khương.

“Được, vậy cậu đừng quên nha.” Tôn Du nắm tay bé nói.

Mộng Nương ôm con trai tiến lên, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, Đa Bảo vừa giúp mẹ lau nước mắt vừa nói với Lâm Nam Phong: “Chị ơi! Sao bây giờ chị mới đến đây, em cứ tưởng chị sẽ không cần em nữa.”

“Em trai cậu đó!” Tôn Du thấy thế liền bĩu môi: “Quá yếu đuối, dì, dì mau ôm nó đi đi ạ.”

“Chị Tôn Du, hẹn gặp lại.” Đa Bảo không thể chờ được chọc cười mọi người có mặt.

“Đa Bảo đã gây rắc rối cho nhà con rồi.” Mộng Nương nghẹn ngào nói.

Tôn Du xua tay: “Không rắc rối đâu ạ.”

Cô bé thầm nghĩ: Lâm Nam Phong cho cháu hai cái bánh quẩy nhỏ màu vàng, không rắc rối chút nào đâu.

Lâm Nam Phong vẫy tay chào bạn học rồi dẫn Mộng Nương vào ga xe lửa, cô nhìn con gái mình chen trong đám người, nhưng lát sau đã cầm ba vé đi ra.

Lâm Mộng Nương lo lắng đứng trong trạm xe buýt đông đúc, không biết làm sao.

Từ khi cô vào nhà họ Trương giống như là một con chim bị nhốt trong lòng, phố xá náo nhiệt đã sớm không còn liên quan đến cô.



Giữa đại sảnh, cô ôm Đa Bảo xoay người tới lui tránh người khác, thậm chí còn hơi run rẩy.

“Mẹ ơi, mẹ hãy đi theo con.” Lâm Nam Phong thấy vậy thì chủ động tiến lên ôm Đa Bảo, Mộng Nương ôm vai con gái, đầu óc trống rỗng đi theo bé.

Lúc này có rất nhiều người lên xuống xe nên chật ních người, người đến tiễn đưa cũng nhiều, tất cả đứng chen chúc nhau.

Mộng Nương nhận lấy gói hàng trên tay con gái, Lâm Nam Phong lo lắng cô sẽ làm mất nó, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.

Khó khăn lắm mới chen lên tàu tìm được chỗ ngồi, Lâm Nam Phong phát hiện đã chín giờ, là thời gian mà bé giao dịch với người trong sòng bạc.

Lâm Nam Phong dự định hôm đó dẫn theo mẹ và em trai đến nhà ga, cho dù đi đâu cũng phải mua vé sớm nhất rời khỏi thành phố Khương, rồi mới tính tiếp.

Mà bé lựa chọn giao dịch ở ga xe lửa bởi vì nơi này thuận tiện, thứ hai là ở đây có nhiều người cũng có thể bảo vệ mình tốt hơn.

“Mẹ, con đi một chút sẽ quay về.” Lâm Nam Phong đưa cho Mộng Nương hai tấm vé: “Nếu tàu chạy mà con chưa về, hai người chờ con ở trạm kế tiếp, con sẽ đến tìm hai người.”

“Không được, Nam Phong, con muốn đi đâu?” Mộng Nương túm lấy quần áo con gái không chịu buông, lo lắng nuốt nước miếng: “Con đừng đi, mẹ sẽ lo lắng.”

Trong tay người sòng bạc có hơn một triệu của bé, Lâm Nam Phong thật sự không thể không đi.

“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trở về, sau này con còn phải chăm sóc mẹ và Đa Bảo nữa.”

Lâm Nam Phong lấy ra mấy tờ giấy đưa cho cô, cười nói: “Mẹ, con sẽ về ngay.”



Nói xong bé cũng không đi mà lướt qua Mộng Nương trèo xuống cửa sổ.

Mộng Nương vừa tức vừa nóng nảy, giận đứa con gái mới mười tuổi của mình có chủ kiến lớn, sợ một mình bé sẽ xảy ra chuyện.

Cô nhìn bóng lưng con gái như cá gặp nước lẩn đi trong đám đông, nước mắt lăn dài trên má: “Tại sao chị gái con lại to gan như vậy? Thậm chí còn không nghe lời mẹ!”

Đa Bảo vội vàng gọi chị gái, vừa lau nước mắt cho mẹ vừa lo lắng không thôi.

Lúc này Mộng Nương mới nhìn thấy tờ giấy trên tay, cô mở ra, phía trên thế mà là giấy tờ chứng minh thân phận của ba mẹ con bọn họ.

Trương Nam Phong biến thành Lâm Nam Phong.

Lâm Mộng Nương biến thành Lâm Chính Nhiên.

Mà Đa Bảo cũng không mang họ Trương nữa, tên là Lâm An Cơ.

Lâm Mộng Nương vuốt ve tờ giấy trên tay, nước mắt càng rơi đầm đìa, từ khi nào Nam Phong đã bắt đầu lên kế hoạch rời khỏi nhà họ Trương? Tại sao cô không nhìn ra một chút manh mối nào? Hơn nữa tại sao một đứa trẻ như Nam Phong có thể dễ dàng làm được giấy tờ chứng minh thân phận của bọn họ chứ?

Con bé làm những thứ này không cần nhờ Trương Sĩ Thành sao? Nhóm người bà cụ Trương cũng không biết ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện