Lý Thống cũng không có kiên nhẫn, muốn kéo bé đi.

Lâm Nam Phong ôm cột vẫn nói bản thân không phải ăn trộm, trừ phi bọn họ lấy ra được chứng cứ để chứng minh.

Quần chúng vây xem đều chỉ vào bé, dựa vào lời nói vừa rồi của Lý Thống đã lập tức xác định bé là kẻ trộm.

Dù sao nếu như không phải thật sự bị người ta trộm đồ, có người lớn nào lại đổ oan cho đứa nhỏ trước mặt mọi người như vậy? Lâm Nam Phong ôm cột, gạt bàn tay chính nghĩa của quần chúng nhiệt tình đang đưa tới.

Đột nhiên, Tiểu Mao nhìn thấy trong tay áo của bé giấu một quyển sách, Tiểu Mao mừng rỡ như điên thì thầm bên tai Lý Thống.

Bác trai bác gái không phân biệt tốt xấu nhưng vẫn có người có lý trí.

“Vị đồng chí này.” Một người đàn ông trung niên đeo kính tiến lên hỏi Lý Thống: “Anh nói đồ của anh bị trộm, vậy cô bé trộm của anh cái gì?”

Đang buồn ngủ thì lại có người đưa gối đến, Lý Thống ra vẻ chính nghĩa nói: “Một quyển sách, nó trộm sách của tôi.”

“Sách gì?”

Lúc này Mộng Nương cũng chen lên trước, một tay cô che miệng con trai, lại vừa gấp đến độ đỏ mặt, cảm thấy lo lắng.



“Anh có bằng chứng nào chứng minh cuốn sách trong tay bé là của anh không?”

Mộng Nương nói xong thì nhìn về phía con gái, chỉ thấy bé cười một cách hồn nhiên, Mộng Nương bỗng thấy tức giận đến đau thấu tim gan.

Cô lo lắng hơn nửa tiếng, mãi mới đợi được con gái, kết quả giờ đây người không có tim phổi này lại còn cười được nữa?

Nói đến chứng cứ thì đương nhiên là Lý Thống có rồi, nên gã ta càng tự tin hơn.

Bởi vì từ nhỏ thị lực của Tiểu Mao đã rất tốt, cũng bởi vì điều này nên gã ta mới để Tiểu Mao ở bên cạnh mình.

Mới vừa rồi Tiểu Mao đã nhìn thấy rất rõ quyển sách ở trong tay áo của bé.

“Quyển sách đó của tôi có màu vàng, dày tầm nửa ngón tay, chữ bên trong được viết bằng mực đỏ.” Lý Thống thông minh, gã ta cũng không nói tên sách, chỉ nói những gì Tiểu Mao nhìn thấy.

Lâm Nam Phong cười càng vui vẻ hơn.

Bên kia Lâm Mộng Nương bị con gái dọa đến mức tim đập thình thịch, cô không đoán ra con gái muốn làm gì.

Nếu là trước đây thì cô còn có thể hiểu được con gái nhưng từ sáng sớm hôm nay sau khi tỉnh dậy, con gái của cô đã phá vỡ ấn tượng trước đây của cô.

Lâm Mộng Nương hoàn toàn không hiểu.



“Một đứa nhỏ như tôi lại không biết được mấy chữ, làm sao có thể trộm sách?”

Lâm Nam Phong hỏi gã ta: “Chú nói tôi trộm cái gì không nói, lại nói tôi trộm sách của chú. Ăn không được uống cũng chẳng xong, tôi đúng là rảnh rỗi thật mà.”

Lý Thống và Tiểu Mao chỉ cảm thấy bé đang vùng vẫy giãy chết, bèn lớn tiếng nói:

“Nội dung trong sách rất quan trọng đối với bọn tao, mày vẫn nên đến đồn công an với bọn tao một chuyến đi. Để cho người nhà mày đến nhận mày về, rồi bảo họ xin lỗi tao, chuyện này xem như cho qua.”

“Đúng vậy.”

Tiểu Mao nói: “Đừng nói mày không trộm đồ nữa, sách của bọn tao ở ngay trong tay áo mày, tao đã nhìn thấy hết rồi.”

“Chú là gì của chú ta?” Lâm Nam Phong chỉ Lý Thống rồi hỏi Tiểu Mao: “Chú giúp chú ta như thế, hai người là một phe sao?”

“Anh ấy là anh tao, vậy mày nói xem anh ấy là gì của tao đây?”

Tiểu Mao tiến lên muốn kéo bé đi, Lâm Nam Phong không thuận theo, người đàn ông đeo kính ở bên cạnh đẩy Tiểu Mao ra nói: “Anh nói đứa nhỏ này ăn trộm đồ của các anh, còn nói đồ ở trên người cô bé, vậy hãy để cô bé lấy ra xem, kẻo lại đổ oan cho người ta.”

“Lấy ra, vậy anh bảo nó lấy ra đi.” Tiểu Mao chỉ vào ống tay áo của Lâm Nam Phong nói: “Sách của anh tôi bị nó giấu ở trong đó.”

Người đàn ông đeo kính lại rất lịch sự, anh ấy cũng không đi soát người Lâm Nam Phong, mà hỏi bé: “Để chứng minh cho sự trong sạch của cháu, lấy ra cho bọn họ xem đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện