Lâm Mộng Nương đánh một cái lên lưng con gái, khiến Lâm Nam Phong bỗng chốc lấy lại tinh thần.

Lúc cô còn muốn đánh thêm cái nữa thì Đa Bảo chắn ở phía trước bé, bàn tay Lâm Mộng Nương giơ lên trước gương mặt toàn là mồ hôi của con gái cũng không đánh nữa, cô nhụt chí buông tay xuống.

Xe lửa từ chậm đến nhanh, lúc này Lâm Mộng Nương mới tỉnh mộng.

Cô được con gái dẫn đi trốn khỏi nhà họ Trương, đi cùng cô còn có con trai.

Sau khi vào nhà họ Trương thì ngày nào cũng bị quản lý, người nhà họ Trương bao gồm Trương Sĩ Thành cũng coi cô như công cụ sinh đẻ.

Dần dà cô cũng cảm thấy bản thân mình nên như vậy, việc chạy trốn khỏi nhà họ Trương là việc cô chưa từng nghĩ đến.

Lâm Mộng Nương sửng sốt cả buổi, họ không có dự định mua vé, mua tới chỗ nào thì xuống chỗ đó thôi.

Thật ra ngay cả Lâm Nam Phong cũng không biết đi đâu, chỉ biết là trước mắt cứ rời khỏi thành phố Khương đã, tạm thời cứ đi vậy thôi.

Xuống xe lửa khoảng bốn giờ, ba mẹ con ở trên sân ga nhìn nhau.

Mà lúc này họ đã cách thành phố Khương bốn trạm, không đến 500 km.

Bụng Đa Bảo kêu ùng ục, phá vỡ sự lúng túng.

Lâm Nam Phong đề nghị: “Trước tiên chúng ta tìm chỗ ở, có chuyện gì thì đến đó thương lượng, tiện thể lấp đầy bụng đã.”

Cũng không tới lượt một đứa bé như Đa Bảo đồng ý hay không, nhưng nghe thấy có thể lấp đầy bụng khiến Đa Bảo vẫn rất phấn khởi.



Cậu gật đầu thật mạnh.

Lâm Mộng Nương có một bụng câu hỏi muốn hỏi con gái, dù sao bây giờ họ cũng an toàn, thần kinh của cô cũng thả lỏng không ít.

Lâm Nam Phong không đưa họ đi xa, mà ở nhà khách khá tốt bên cạnh trạm xe lửa thôi.

“Xin xuất trình chứng minh thư.”

Hai đứa trẻ một người lớn, lúc nhân viên tiếp tân muốn xin chứng minh thư của Lâm Mộng Nương thì cô còn chưa kịp phản ứng.

Lâm Nam Phong biết mẹ bị Trương Sĩ Thành nhốt ở sau nhà lâu ngày, làm mẹ tách rời với xã hội.

“Ba người, một căn phòng lớn là được rồi.” Lâm Nam Phong lấy chứng minh thư từ trong túi ra, còn lấy tiền lẻ trước đó đã đổi sẵn.

“Phòng tốt thì chỉ có buồng trong, bên trong có nhà vệ sinh. Giá hai tệ một ngày, các đồng chí muốn ở mấy ngày.”

“Trước tiên cứ ở một ngày đã.” Lâm Nam Phong trả lời.

Lâm Mộng Nương có rất nhiều lời muốn hỏi con gái, muốn hỏi từ khi nào mà bé bắt đầu kế hoạch rời khỏi nhà họ Trương.

Muốn hỏi có phải chuyện bé giấu Đa Bảo đi là đã lên kế hoạch trước không.

Còn muốn hỏi bé chuyện chứng minh thư phải làm sao, Trương Sĩ Thành có biết việc này không? Lâm Mộng Nương cầm lấy chứng minh thư thuộc về mình, tờ giấy mỏng manh khiến trong lòng cô phản bác lại câu hỏi cuối cùng.

Trương Sĩ Thành nhất định không biết, nếu như biết thì chắc chắn gã sẽ ngăn cản.



Cho dù cô dẫn Nam Phong rời khỏi nhà họ Trương thì Trương Sĩ Thành cũng sẽ không đồng ý, chứ đừng nói là còn có Đa Bảo ở đây.

Cho nên tất cả những chuyện này đều do Nam Phong làm, bé mới mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ nhưng suy nghĩ lại kỹ càng đến mức ngay cả người làm mẹ như cô cũng không đoán ra được.

Con gái có giỏi không?

Không những giỏi, mà còn là cực kỳ giỏi.

Lâm Mộng Nương, không, từ giờ trở đi tên cô là Lâm Chính Nhiên.

Lâm Chính Nhiên có cô con gái như vậy là phước ba đời.

Ban đêm cô ngủ không được, những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cô.

Trong khi hai chị em lại ngủ rất say sưa.

Buổi chiều sau khi ăn xong trở về phòng, Nam Phong đi tắm rửa xong, kết quả vừa nằm xuống giường đã nằm ngủ ngay.

Đa Bảo đi gọi bé mà bé cũng không để ý.

Cô biết, mấy ngày qua chắc chắn con gái đã mệt lả rồi.

Đa Bảo mất tích còn cô thì đánh mất lý trí, ban ngày Nam Phong cùng cô ra ngoài tìm, ban đêm trở về còn phải lo lắng trông chừng cô!

Người làm mẹ như cô thật sự quá thất bại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện