Bây giờ con trai không nhờ vả được, hai cô con gái cũng khó lo cho thân mình, Khương Bạch Vi không dám gây ra hành động gì khiến chồng bất mãn nữa.

Mạnh Hiền thấy cha đi tới thì sợ hãi lui về phía sau, cho đến khi lui không được nữa. Thắt lưng da nhanh giống như con rắn, như hạt mưa rơi xuống người cậu ta, quất cho cậu ta không ngừng kêu gào.

Cậu ta từng thấy cha dùng thắt lưng để đánh thuộc hạ, còn từng đánh em trai. Lúc ấy cậu ta còn chế giễu, giờ phút này lại cười không nổi.

Cậu ta làm trò mèo trước mặt nhiều người như thế, còn bị Mạnh Trường và các em trai cười, đám người ngày thường cậu ta xem thường đang chê cười cậu ta? Trái tim vốn dĩ nhạy cảm, khoảnh khắc đó bỗng trở nên cứng rắn, cậu ta hận.

Hận tất cả mọi người, rõ ràng bọn họ có năng lực lại không giúp cậu ta, rõ ràng cậu ta nói sẽ trả tiền lại, chị hai còn so đo với cậu ta.

Còn cha lại chà đạp lòng tự trọng của đứa con trai trước mặt mấy đứa con vợ bé, còn sỉ nhục cậu ta.

Mạnh Hiền mạnh mẽ đứng lên đẩy đám người chạy ra bên ngoài, khoảnh khắc đó, trong lòng như có tiếng gào thét.

Nhất định phải khiến cho những người đó hối hận.

Bà cụ Trương cho rằng Mạnh Hiền muốn chạy, hoảng hốt hét lên rồi còn đuổi theo.

Cả hai nhà họ Mạnh và họ Từ cũng theo sát phía sau, phần lớn người nhà họ Mạnh đến để hóng chuyện.

Đương nhiên nhà họ Từ cũng sợ Mạnh Hiền bỏ chạy không trả tiền.

Mạnh Hiền ra khỏi phòng đi lên boong tàu, gió trên biển rất lớn, thổi khiến mắt người ta cũng không mở ra được.

Mạnh Hiền bò ra ngoài lan can trong tiếng la hét của mọi người, một chân vươn ra bên ngoài.

“Đừng mà, cháu trai của bà! Có việc từ từ nói, cháu xảy ra chuyện gì thì bà biết sống thế nào?”



Lúc này bà cụ Mạnh mới chạy đến, vừa đến đã nhìn thấy cảnh này, bà ta gấp gáp muốn đi lên nhưng Mạnh Lưu Lương đã giữ bà ta lại.

“Mẹ, mẹ đừng đi, nơi đó gió lớn nguy hiểm, nó không dám nhảy đâu.”

“Ai nói con không dám?”

Lúc Mạnh Hiền nói chuyện thì thả một tay ra, lúc này chỉ còn một tay nắm lấy lan can.

Thấy chỗ dựa đã đến, Mạnh Hiền lại thẳng lưng, cậu ta lớn tiếng nói với bà cụ Trương: “Bà nội, trong nhà này chỉ có một mình bà thương cháu thôi, bà nhớ kỹ, là họ ép cháu chết.”

Bà cụ Mạnh tát Mạnh Lưu Lương một cái, quay đầu nói với cháu trai: “Cục cưng cháu xuống đây đi, bà nội sẽ làm chủ mọi chuyện cho cháu, ai cũng không thể bắt nạt cháu, nếu không sẽ không xong với bà.”

Mạnh Hiền càng đắc ý, trong nhà này ai có ghê gớm đến đâu thì cũng vô ích, cậu ta mới là cục vàng trong lòng bà nội, không ai bắt nạt cậu ta được.

Bà cụ Mạnh có quyền định đoạt, mà cậu ta là con vợ cả, Mạnh Trường và mấy anh em con của vợ lẽ chẳng là cái thá gì cả.

Bà cụ Mạnh khổ sở cầu xin, đánh cha cậu ta mấy cái, Mạnh Hiền thấy sắc mặt của Mạnh Lưu Lương không tốt nên chuẩn bị đi xuống.

Dù sao có bà nội ở đây thì không ai dám làm gì cậu ta cả, cha có ghê gớm cỡ nào cũng phải nghe lời bà nội.

Mạnh Hiền đang định nhấc chân bước lên lan can, đột nhiên dưới nước phát ra một tiếng vang rất lớn, sau đó tàu lắc lư kịch liệt.

Mạnh Hiền vốn đã bước được nửa chân, khi tàu chấn động lại trượt hẳn xuống.

Chờ khi cậu ta kịp phản ứng lại thì chân đã đạp hụt, một tay nắm ở trên lan can, mà lúc này tàu vẫn còn đang lắc lư.

Hơn nữa còn rung động rất mạnh, khiến cơ thể của cậu ta lắc lư trên không trung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện