Thật ra bé cũng rõ ràng, chuyện đã xảy ra trước mặt mình, nếu là người không có khả năng giải quyết thì cũng không thay đổi được gì, tựa như nước chảy bèo trôi mà thôi.

Lâm Nam Phong yên lặng nhớ về chuyện kiếp trước, chỉ ăn mà không nói lời nào.

Mà Lâm Chính Nhiên đã phát hiện được con gái khác lạ từ sớm, nhìn thì vẫn là hình dáng này, nhưng Nam Phong của bây giờ hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều.

Ăn xong Lâm Chính Nhiên dẫn hai chị em đi vào một công viên, lúc này công viên cũng đang trong thời điểm náo nhiệt vô cùng.

Trẻ con ở tuổi này không thích chơi cùng người lớn, Đa Bảo đã chạy đến một bên để chơi, nếu là con gái trước kia, nhất định cũng sẽ đi theo chơi nhưng hiện tại bé không có đi.

Lâm Chính Nhiên nhìn con gái đang có tâm sự nặng nề, đang do dự hỏi bé làm thế nào biết được mấy chuyện kia, tại sao chỉ là một đứa bé lại hiểu biết thế giới bên ngoài nhiều như vậy? Hơn nữa dường như con gái trở nên chín chắn hơn rất nhiều!

Lâm Chính Nhiên đầy một bụng câu hỏi, lại không biết làm cách nào để mở miệng, đôi tay chà xát đến đỏ hồng nhưng cô vẫn đang suy nghĩ mở miệng như thế nào mới tốt.

Mà Lâm Nam Phong thì đang làm gì? Bé còn đang suy nghĩ về trạm tiếp theo mà cả gia đình cần đi, hơn nữa bé muốn ổn định sớm một chút.

"Tối hôm qua con ngủ có ngon không?" Lâm Chính Nhiên chọn cách hỏi vòng vo.

Ngủ ngon không? Tất nhiên là ngon rồi, từ lúc trở về đến bây giờ đây là lần đầu tiên bé ngủ ngon đến như vậy.

"Ngon lắm ạ, còn mẹ và em thì sao?"

Lâm Nam Phong quay đầu nhìn Mộng Nương, phát hiện ánh mắt của cô né tránh bé, ngược lại bé lại nhìn thẳng vào cô.

"Cũng ngon lắm." Lâm Chính Nhiên dừng một chút: "Nhưng vẫn có chút chưa quen."



Chưa quen không khí trở nên an tĩnh như vậy, cũng chưa quen với việc không có bà cụ lớn giọng la lối ở bên cạnh.

Nếu là trước đây cô tuyệt đối sẽ không được rảnh rỗi giống như hiện tại, mà cô phải luôn hầu hạ bà cụ không ngừng nghỉ, hơn nữa còn phải chịu đựng những lời mắng mỏ sỉ nhục của bà ta.

"Vậy mẹ nên quen dần đi." Lâm Nam Phong nói: "Sau này sẽ chỉ có chúng ta, chứ không còn ai khác."

Lâm Chính Nhiên hiểu được lời của con gái, nếu các cô đã đi ra khỏi nhà, thì cứ tiến về phía trước là được.

Nói gì đi nữa, con trai con gái đều ở bên cạnh cô, cho nên không có gì mà cô không thể thích ứng được cả.

"Con làm sao vậy?" Lâm Chính Nhiên lôi kéo con gái ngồi xuống ghế dài, cuối cùng cũng không nhịn được mà đặt câu hỏi.

Lâm Nam Phong giật mình, theo bản năng bé muốn tìm cớ nói cho qua chuyện, chỉ cần bé nói thì cho dù mẹ có tin hay không, mẹ cũng sẽ không hỏi bé nữa.

Nhưng khi bé nhìn thấy ánh mắt tràn ngập thân thiết và dịu dàng của mẹ thì lại không muốn dùng tới cái cớ mà trong đầu đã bịa ra sẵn.

"Mẹ, mẹ có tin có kiếp trước và kiếp sau không ạ?" Lâm Nam Phong hỏi cô.

Lâm Chính Nhiên nhíu mày, lắc đầu, tất nhiên là cô không tin loại chuyện mờ mịt không có thật này rồi.

"Con cũng không tin." Lâm Nam Phong nói: "Nhưng mà bản thân con đã trở về, trở lại trước khi Mạnh Ngọc mang Đa Bảo xuất ngoại, cho nên con mới giấu đi Đa Bảo trước một bước."

Trong phút chốc, Lâm Chính Nhiên cảm thấy lạnh hết cả người, đầu óc trống rỗng một chút, cô không thể tin được.

Nếu đã muốn nói ra, Lâm Nam Phong cũng kể hết mọi chuyện về kiếp trước một cách đơn giản cho mẹ nghe.

Khi Lâm Chính Nhiên nghe thấy con gái mất đi khi chưa tới ba mươi tuổi, nước mắt ào ào rơi xuống, đầu lưỡi trong miệng cũng bị cô cắn đến mức muốn đứt lìa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện