Đây là lần đầu Lâm Nam Phong nghe mẹ kể về lai lịch của mình.

Bé biết mẹ được Mạnh Ngọc và Trương Sĩ Thành mua từ trong tay bọn buôn người, nhưng lại không biết mẹ bị cha ruột bán đi lấy tiền.

Lâm Nam Phong không biết an ủi thế nào, chỉ cảm thấy cuộc sống lúc trước của mẹ quá khổ sở.

Hơn nữa, kiếp trước khi Mạnh Ngọc biết bản thân sống không được lâu nữa, cô ta vò đã mẻ không sợ rơi.

Cô kể: Trước kia mẹ muốn sống sót, vì muốn cô ta mua mẹ từ những kẻ buôn người, thậm chí mẹ từng liếm giày cô ta.

Khi lần đầu tiên Trương Sĩ Thành nhìn thấy mẹ đã muốn mua mẹ.

Song lúc này Mạnh Ngọc không muốn.

Cho dù biết cô gái dịu dàng trước mặt không tạo được uy hiếp với cô ta, mua về cũng vì nối dõi tông đường cho nhà họ Trương.

Chỉ là Mạnh Ngọc cũng không thể nuốt trôi chuyện này.

Chồng mua một người phụ nữ về để nối dõi tông đường, chuyện này không chỉ vả mặt cô ta mà đồng thời cũng nói với người khác, vì cô ta không sinh được con trai nên chồng mới tìm một người có thể sinh ở bên ngoài.

Mạnh Ngọc cũng biết rõ, Lâm Mộng Nương là sự lựa chọn tốt nhất, cho nên cô ta đưa ra một yêu cầu với chồng.

Muốn kiểm tra Lâm Mộng Nương.



Trương Sĩ Thành không biết đây là ý gì à? Đương nhiên biết, đồng thời gã ta còn khen ý kiến của vợ, gã ta cảm thấy Mạnh Ngọc là cô chủ, dạy dỗ Mộng Nương, giáo dục quy củ cho cô cũng tốt.

Cứ như vậy, cô bị khảo nghiệm trong tay Mạnh Ngọc nửa năm.

Về phần kiểm tra cái gì, đó chính là sỉ nhục, không xem mẹ là người, thức ăn ném dưới chân để mẹ bò đến ăn.

Trương Sĩ Thành thường đi thăm mẹ, bề ngoài Mạnh Ngọc không dám đánh mẹ, cần một người khuất phục không chỉ dựa vào đánh đập.

Mạnh Ngọc mang đến cho mẹ tổn thương, cho dù mẹ sinh cho nhà họ Trương một đứa con cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Địa vị mẹ ở nhà như người hầu, không, còn không bằng người hầu.

Sau khi quốc gia cải cách chính sách thì người hầu còn được tự do.

Mà mẹ từ một nhà họ Trương này chuyển đến nhà họ Trương khác, ngay cả khi ra ngoài mua thức ăn, bà cụ cũng sợ mẹ chạy theo người khác.

Mẹ không phản kháng, vẫn nhẫn nhục.

Cho nên Lâm Nam Phong mới nói cuộc sống trước kia của mẹ quá khổ.



"Nếu mẹ muốn trở về thì chúng ta sẽ trở về." Lâm Nam Phong nói thật.

Lâm Chính Nhiên gật đầu, cô muốn trở về, trở về nhìn xem cha và hai đứa con trai kia có sống tốt không.

Cô còn muốn biết có phải cha bán cô đi vì muốn trong nhà giảm bớt gánh nặng không?

Có phải có tiền rồi thì mẹ kế sẽ sinh cho ông ta thêm một đứa con trai?

Cô còn muốn biết sau khi bán cô thì cha sống thế nào, có phải có thể thoát khỏi vận rủi như ông ta nói không?

Đi tỉnh Giang Nguyên phải ngồi xe lửa ba ngày ba đêm, lúc này vé giường nằm không dễ mua, hơn nữa nếu không có thẻ công tác thì không mua được vé.

Song Lâm Nam Phong có cách, bé đi đến chợ đen một chuyến, lúc trở về trên tay có thêm hai vé giường nằm.

Lâm Chính Nhiên đi theo con gái, cô tận mắt thấy một bé gái mười tuổi giao dịch với một người đàn ông lớn tuổi.

Xem bé cầm vé người khác không mua được dễ như trở bàn tay, lại nghe bé nói với cô quy tắc bên trong chợ đen.

Lâm Chính Nhiên mới là người cần được chăm sóc hơn đứa con gái bé bỏng của mình nhiều.

Cô rời khỏi nhà họ Trương, rời khỏi Trương Sĩ Thành như biến thành kẻ tàn phế.

"Xe lửa chạy lúc năm giờ chiều, bây giờ chúng ta đi đến nhà ga cũng vừa kịp lúc." Lâm Nam Phong quay đầu nói với mẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện