Bà Hàn nhìn mà thấy đau lòng, nhưng lại sợ bị con dâu út nói không phóng khoáng, liền không hé răng. Nhưng Cố Lệ cũng hiểu rõ trong lòng, sau khi cho mỗi đứa một miếng tóp mỡ liền nói: “Mẹ, còn lại mẹ cất đi để cho vào khi xào rau”.
Bà Hàn nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Được rồi, vậy để mẹ cất đi”.
Lại nhét thêm một miếng tóp mỡ vào miệng Đại Bảo liền quay sang nói: “Lệ Lệ, giữa trưa chúng ta ăn sủi cảo nhé?”
“Trong nồi đều là mỡ nên con nghĩ là không nên ăn sủi cảo mà nên ăn món xào? Rồi hấp thêm màn thầu?” Cố Lệ trả lời.
“Được!” Bà Hàn cười gật đầu, bà cảm thấy Lệ Lệ vẫn là rất biết cách sinh sống.
Bà Hàn đi nhào bột ngô làm màn thầu, Cố Lệ thì chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo.
Chủ yếu là hỏi chuyện Đại Bảo, ví dụ như ngày thường hay đi tới nơi nào chơi? Lo lắng Đại Bảo sẽ ra sông chơi.
“Thím, bọn cháu sẽ không đi xuống sông đâu mà bọn cháu chỉ ở bên cạnh đào con giun về cho gà ăn”. Một đứa trẻ được cho tóp mỡ nói.
Hàn Đại Bảo gật đầu: “Bọn con không xuống dưới sông”.
“Vậy là tốt rồi”. Cố Lệ gật đầu, sau đó cô nhìn xung quanh căn phòng này xem thiếu cái gì, vừa nhìn đã thấy cái gì cũng thiếu.
Cái khác thì không lấy ra nữa, nhưng cô lại cầm thêm hai khối xà phòng từ trong không gian ra, một khối dùng để tắm rửa, còn một khối dùng để rửa tay.
“Mẹ, hai khối xà phòng này con đặt ở phòng bọn con nhé, cái màu lam để cho hai anh em dùng lúc tắm rửa, còn khối màu trắng để cho chúng nó dùng lúc rửa tay”.
Bà Hàn nghĩ thầm trong lòng là sao người thành phố để ý nhiều như vậy à? Xà phòng lại còn phải chia ra loại dùng để tắm và loại dùng để rửa tay.
Nhưng ngoài miệng vẫn lập tức đồng ý: “Được, mẹ nhớ kỹ rồi”.
“Hai anh em cũng phải nhớ nhé, trước khi ăn cơm phải rửa tay, dùng khối xà phòng này để rửa tay, như vậy thì bụng sẽ không sinh ra con bọ, đã nhớ chưa?” Cố Lệ nói.
“Bụng sẽ sinh ra bọ sao?” Hàn Đại Bảo kinh ngạc.
“Sẽ, trong bụng Lý Thạch Đầu mọc sâu, ăn một loại kẹo xong liền đi vệ sinh liên tục!” Một đứa bé nói.
“Đúng, sẽ sinh ra sâu đó!” Những đứa trẻ khác cũng gật đầu phụ họa.
“Về sau nhất định con sẽ rửa tay!” Hàn Đại Bảo vội nói.
Tới lúc này Cố Lệ mới vừa lòng: “Rửa tay là được rồi, như vậy mới có thể khỏe mạnh, khỏe giống như con trâu vậy”.
Hàn Đại Bảo cười nhìn mẹ mình, nó cảm thấy hôm nay mẹ thật tốt! “Cũng muộn rồi, mấy đứa mau về nhà ăn cơm đi”. Cố Lệ nhìn đồng hồ, nói với các bạn nhỏ khác.
Bọn nhỏ liền đi trở về, còn nói với người lớn trong nhà rằng mẹ Đại Bảo cho bọn nó ăn tóp mỡ, cực kỳ thơm!
Điều này khiến mấy người lớn đều cực kỳ ngạc nhiên, nàng dâu thành phố có đôi mắt mọc trên đỉnh đầu kia của nhà lão Hàn lại có thể cho con nhà họ ăn tóp mỡ, thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây mà.
Cố Lệ để Đại Bảo và Nhị Bảo tự chơi, đi vào phòng bếp giúp đỡ bà Hàn, nhưng bà Hàn không cần: “Đợi bột nở ra thêm chút là được, Lệ Lệ, con ra chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo đi, chút chuyện này cứ để mẹ”.
Nói xong bà Hàn lại đi ra sân sau hái rau, hái được một đống đồ ăn đi vào.
Cố Lệ liền đi tới nhặt rau chung với mẹ chồng, sau đó còn tâm sự, khiến cho bà Hàn rất vui.
Hàn Đại Bảo và Hàn Nhị Bảo chơi, hai anh em còn thường xuyên nhìn về hướng mẹ mình, sau đó mới vui sướng mà tiếp tục dùng ná bắn ruồi bọ.
Bà Hàn nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Được rồi, vậy để mẹ cất đi”.
Lại nhét thêm một miếng tóp mỡ vào miệng Đại Bảo liền quay sang nói: “Lệ Lệ, giữa trưa chúng ta ăn sủi cảo nhé?”
“Trong nồi đều là mỡ nên con nghĩ là không nên ăn sủi cảo mà nên ăn món xào? Rồi hấp thêm màn thầu?” Cố Lệ trả lời.
“Được!” Bà Hàn cười gật đầu, bà cảm thấy Lệ Lệ vẫn là rất biết cách sinh sống.
Bà Hàn đi nhào bột ngô làm màn thầu, Cố Lệ thì chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo.
Chủ yếu là hỏi chuyện Đại Bảo, ví dụ như ngày thường hay đi tới nơi nào chơi? Lo lắng Đại Bảo sẽ ra sông chơi.
“Thím, bọn cháu sẽ không đi xuống sông đâu mà bọn cháu chỉ ở bên cạnh đào con giun về cho gà ăn”. Một đứa trẻ được cho tóp mỡ nói.
Hàn Đại Bảo gật đầu: “Bọn con không xuống dưới sông”.
“Vậy là tốt rồi”. Cố Lệ gật đầu, sau đó cô nhìn xung quanh căn phòng này xem thiếu cái gì, vừa nhìn đã thấy cái gì cũng thiếu.
Cái khác thì không lấy ra nữa, nhưng cô lại cầm thêm hai khối xà phòng từ trong không gian ra, một khối dùng để tắm rửa, còn một khối dùng để rửa tay.
“Mẹ, hai khối xà phòng này con đặt ở phòng bọn con nhé, cái màu lam để cho hai anh em dùng lúc tắm rửa, còn khối màu trắng để cho chúng nó dùng lúc rửa tay”.
Bà Hàn nghĩ thầm trong lòng là sao người thành phố để ý nhiều như vậy à? Xà phòng lại còn phải chia ra loại dùng để tắm và loại dùng để rửa tay.
Nhưng ngoài miệng vẫn lập tức đồng ý: “Được, mẹ nhớ kỹ rồi”.
“Hai anh em cũng phải nhớ nhé, trước khi ăn cơm phải rửa tay, dùng khối xà phòng này để rửa tay, như vậy thì bụng sẽ không sinh ra con bọ, đã nhớ chưa?” Cố Lệ nói.
“Bụng sẽ sinh ra bọ sao?” Hàn Đại Bảo kinh ngạc.
“Sẽ, trong bụng Lý Thạch Đầu mọc sâu, ăn một loại kẹo xong liền đi vệ sinh liên tục!” Một đứa bé nói.
“Đúng, sẽ sinh ra sâu đó!” Những đứa trẻ khác cũng gật đầu phụ họa.
“Về sau nhất định con sẽ rửa tay!” Hàn Đại Bảo vội nói.
Tới lúc này Cố Lệ mới vừa lòng: “Rửa tay là được rồi, như vậy mới có thể khỏe mạnh, khỏe giống như con trâu vậy”.
Hàn Đại Bảo cười nhìn mẹ mình, nó cảm thấy hôm nay mẹ thật tốt! “Cũng muộn rồi, mấy đứa mau về nhà ăn cơm đi”. Cố Lệ nhìn đồng hồ, nói với các bạn nhỏ khác.
Bọn nhỏ liền đi trở về, còn nói với người lớn trong nhà rằng mẹ Đại Bảo cho bọn nó ăn tóp mỡ, cực kỳ thơm!
Điều này khiến mấy người lớn đều cực kỳ ngạc nhiên, nàng dâu thành phố có đôi mắt mọc trên đỉnh đầu kia của nhà lão Hàn lại có thể cho con nhà họ ăn tóp mỡ, thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây mà.
Cố Lệ để Đại Bảo và Nhị Bảo tự chơi, đi vào phòng bếp giúp đỡ bà Hàn, nhưng bà Hàn không cần: “Đợi bột nở ra thêm chút là được, Lệ Lệ, con ra chơi với Đại Bảo và Nhị Bảo đi, chút chuyện này cứ để mẹ”.
Nói xong bà Hàn lại đi ra sân sau hái rau, hái được một đống đồ ăn đi vào.
Cố Lệ liền đi tới nhặt rau chung với mẹ chồng, sau đó còn tâm sự, khiến cho bà Hàn rất vui.
Hàn Đại Bảo và Hàn Nhị Bảo chơi, hai anh em còn thường xuyên nhìn về hướng mẹ mình, sau đó mới vui sướng mà tiếp tục dùng ná bắn ruồi bọ.
Danh sách chương