Sau khi về nhà Cố Lệ cũng không có suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy ba mẹ của cô yêu thương con trai, cũng là một lòng một dạ vì con trai, nhưng dù có như vậy, họ cũng sẽ muốn con trai hiếu thuận mình.

Nếu là con trai mà không có hiếu thuận với mình, thì trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì.

Muốn ngay lập tức đem cái loại quan điểm này thay đổi là việc không có khả năng làm được, cũng sẽ dễ dàng nóng vội làm ra hiệu quả ngược lại, cho nên Cố Lệ không nóng nảy, một vừa hai phải là được.

Bước đầu gieo mầm chôn giống xuống đất rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Kế tiếp Cố Lệ làm chính là bình thường đi làm rồi lại tan tầm, đồng thời cô cũng đem tình huống nhà gửi trẻ bên cạnh xưởng kem đánh răng hỏi thăm rõ ràng.

Học phí một tháng hai đồng tiền thực sự không hề rẻ, nhưng chỉ cần trả thêm một đồng tiền nữa thì không cần trở về nhà mà trực tiếp ở trong nhà trẻ ăn cơm trưa và ngủ trưa, chỉ cần đến giờ tan học buổi chiều lại đi đón trở về là được.

Như vậy Cố Lệ cảm thấy chuyện này vô cùng thích hợp cho Đại Bảo đi học.

Để lần sau khi trở về quê liền đem Đại Bảo đón về đây để đi gửi nhà trẻ, cũng đón luôn mẹ chồng lại đây, như vậy thì hai đứa con đều có thể làm bạn ở bên mình, đỡ phải mỗi lúc cô về nhà chỉ có cô một mình cô đơn.

Hơn nữa hai đứa nhỏ cũng nên đến tiếp thu giáo dục bài bản mới được.

Đặc biệt là Đại Bảo, sơ sơ tính toán thời gian, mười năm sau sẽ khôi phục kì tuyển sinh đại học, đến lúc đó nhóc con vừa vặn có thể tham gia kỳ tuyển sinh đại học, với tư cách là một người mẹ mới thì Cố Lệ cảm thấy, không thể làm đứa nhỏ thua ở trên vạch xuất phát, cho nên rất cần thiết đem con cái đón đến bên người để giáo dục.



Bởi vì mỗi ngày đi làm tan ca trôi qua coi như cũng còn bận rộn, cho nên trong lúc nhất thời Cố Lệ đã quên đi sự tồn tại của người chồng Hàn Văn Hồng này.

Nhưng hôm nay vừa vặn cô lại bắt gặp một trường hợp xấu hổ.

Hôm nay cô tan ca, Vương Kiến Quốc lại đây chờ cô tan làm, bởi vì anh ta không nghĩ muốn bị Lý Hồng Hà bắt gặp được, cho nên Vương Kiến Quốc đặc biệt đi qua chỗ cô làm để chờ cô.

Thời điểm Cố Lệ nhìn đến hắn ta cũng không nói lời nào liền lập tức tránh đi.

Lần này cũng không phải là lần đầu tiên Vương Kiến Quốc tới tìm cô, ở khu bách hóa bên kia, sau lần gặp mặt đầu tiên kia, hắn ta cũng đã lại đây đi tìm cô, nhưng Cố Lệ đều làm như không thấy được người này mà cố tình tránh đi.

Nhưng không nghĩ tới lần này, hắn ta lại tìm tới nơi này để chờ cô.

Nhưng mà Vương Kiến Quốc đã nhìn thấy cô rồi, nên Cố Lệ biết là tránh cũng không tránh được, vậy cô dứt khoát phải nói cho rõ ràng với anh ta thôi! “Rốt cuộc anh có chuyện gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là một người phụ nữ đã có chồng có con, nếu anh cứ đối xử trêu ghẹo đùa giỡn tôi như vậy mà để chồng của tôi biết được, để coi xem anh ấy có đánh anh một trận ra trò không!” Việc đầu tiên Cố Lệ đã cho thấy rõ lập trường.

Trên đường Hàn Văn Hồng về nhà, đến lúc ở ngay chỗ muốn vòng tiến vào ngõ nhỏ nhà mình thì anh ngoài ý muốn nghe được một đoạn hội thoại như vậy, anh lập tức thăm dò mà nhìn thoáng qua, giọng nói quen thuộc và bóng dáng quen thuộc này, không phải là vợ của mình thì là ai chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện