Anh ta đã chà lưng cho Hàn Văn Hồng, vậy thì tất nhiên anh cũng chà lưng cho anh ta, xong rồi hai người lúc này mới đi ra.

Bên kia Cố Lệ cũng đã tắm xong đang đứng chờ ở chỗ dừng xe, bởi vì tóc còn có chút ẩm ướt, nên cô dùng khăn mặt quấn lên, lộ ra phần cổ thiên nga trắng nõn, hơn nữa do cô vừa tắm xong nên hai gò má cũng phiếm hồng, giống như một đóa hoa sen mới nở đầy sức hấp dẫn.

Mà nhìn thấy cô đứng ở nơi đó, có không ít ánh mắt của mấy tên đàn ông vừa từ nhà tắm đi ra nhịn không được dừng lại trên người cô, cho thấy sự hấp dẫn của cô lớn bao nhiêu.

"Người anh em, vợ của cậu sao lại nhìn đẹp hơn trước vậy? Tôi mà không biết còn tưởng là con gái mới lớn đó." Từ Trường Thắng cũng kinh ngạc một lúc, trợn mắt há mồm nói.

Hàn Văn Hồng cũng không để ý đến anh ta, sải bước đến trước mặt vợ của mình, chặn toàn bộ ánh mắt của mấy tên đàn ông khác ở bên ngoài lại.

"Tắm xong chưa? Vậy giờ về nhà nhé." Hàn Văn Hồng cúi đầu nhìn vợ mình nói.

Cố Lệ vẫn chưa dám đối diện với anh, ánh mắt của người này so với lúc cô đi vào nhà tắm còn đáng sợ hơn, giống như cô là một miếng thịt mỡ, mà anh chính là một con sói đói vậy.

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi ngồi lên phía sau anh, cả hai cùng nhau trở về nhà.

Từ Trường Thắng nhìn thấy hai người đã đi xa, anh ta cười mắng: "Thằng nhóc này, bảo vệ cũng nhanh thật."

Khi về đến nhà cũng đã gần bảy, tám giờ tối.

Trong thành có đèn điện, bật đèn lên nhà sẽ lập tức sáng, hai vợ chồng cùng đi vào nhà, Cố Lệ vừa lau tóc nói với Hàn Văn Hồng: "Tóc của em vẫn chưa khô, anh cũng mệt rồi, ngày mai còn phải đi về quê nữa nên anh đi ngủ trước đi."



Hàn Văn Hồng sao có thể đi ngủ một mình, anh nhận lấy cái khăn của vợ mình, lau tóc cho cô.

Tóc của vợ anh rất mềm, ngoài mềm ra thì còn rất thơm, từng làn hương quẩn quanh chóp mũi của anh, khiến Hàn Văn Hồng cảm thấy vợ có lẽ đang muốn lấy mạng mình.

Còn Cố Lệ cũng cảm thấy anh muốn đoạt mạng mình, người đàn ông đang đứng ở phía sau lau tóc cho cô, hơi thở trên người anh không ngừng phả ra, khiến cho đầu của Cố Lệ có hơi nặng nề.

Thế nhưng cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ phải phát sinh chuyện lệch lạc, nên cô vội chuyển chủ đề: "Mấy ngày trước em có trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, mẹ còn hỏi em khi nào anh về, nói chờ anh về thì dẫn anh qua đó ăn cơm."

"Ngày mai anh về quê, chờ cho anh mang Đại Bảo và Nhị Bảo về đây rồi, đến lúc đó chúng ta qua nhà em được chứ?"

"Được." Cố Lệ đáp.

Hàn Văn Hồng: "Trong túi của anh có đường nâu và kẹo sữa, đến lúc đó đem theo qua bên đó luôn."

Trước đó Cố Lệ đi lấy tiền cũng đã nhìn thấy, cô không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Đường nâu thì anh cứ đưa cho chị dâu cả đi, sau này cha còn qua bên đó ăn cơm, tránh phiền lòng chị ấy, còn kẹo đường thì giữ lại cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn không cần phải đưa qua đó."

Hàn Văn Hồng ngạc nhiên: "Em không để cho Quốc Đống sao?"

"Quốc Đống ăn đến thành một thằng nhóc mập, còn cho em ấy ăn gì nữa? Cứ giữ lại cho Đại Bảo và Nhị Bảo, hai đứa con trai của anh còn chưa ăn thì nói gì đến lượt Quốc Đống ăn?" Cố Lệ lẩm bẩm nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện