Đến trưa, ông Hàn đi làm về, tất nhiên cũng thấy được chiếc xe tải lớn, đã biết đứa con trai út nhà mình trở về.

Quả nhiên đi vào sân đã nhìn thấy con trai út.

Hàn Văn hồng cười gọi: "Cha."

"Về từ khi nào vậy?" Ông Hàn nhìn thấy con trai út, tâm tình cũng tốt hơn.

"Ngày hôm qua con về thị trấn, sáng nay con chở Lệ Lệ đi làm rồi cũng chạy về đây luôn." Hàn Văn Hồng nói.

Bà Hàn nói với ông Hàn: "Ông nó, mau đi rửa mặt đi còn chuẩn bị ăn cơm!"

Nhắc đến ăn cơm, bụng của ông Hàn cũng đói, đi qua rửa mặt, rửa tay, Hàn Đại Bảo chạy đi lấy khăn cho ông nội: "Ông nội, sau khi cháu ăn cơm trưa xong cũng sẽ vào thành phố, rất lâu mới có thể trở về thăm ông nội, ông nội có nhớ cháu không?"

Ông Hàn cười: "Tất nhiên ông nội nhớ cháu rồi."

Hàn Đại Bảo hài lòng: "Cháu sẽ trở về thăm ông nội!"

Bà Hàn đã dọn đồ ăn lên, một nồi cơm gạo cùng đậu, và một dĩa thịt xào đậu thật lớn.

Có thể ăn như vậy, là bởi vì con trai út Hàn Văn Hồng đã trở về, bà Hàn chắc chắn sẽ làm những món tốt nhất, cũng không hề tiếc.

"Ông nó, ông đoán xem thịt này là ai mang về?" Bà Hàn đút một ít cơm cho Nhị Bảo, cười hỏi.

Ông Hàn nói: "Thằng bảy à?"

"Sai rồi, đây là Lệ Lệ kêu thằng bảy mang về đây đó, đặc biệt dành cho ông ăn." Bà Hàn nói.

Ông Hàn gật đầu: "Vợ của thằng bảy thật có lòng."



"Mẹ ăn cơm đi, để con đút cho Nhị Bảo." Hàn Văn Hồng nhận lấy.

Bà Hàn cũng để cho anh đút, cúi đầu gắp một miếng thịt khô cho Đại Bảo, rồi tiếp tục nói với ông Hàn: "Ông nó này, ăn xong cơm trưa tôi cũng thu dọn một chút, tôi sẽ cùng thằng bảy vào trong thành phố, sau này chỉ có mình ông ở đây, khi nào ăn cơm thì đem lương thực qua cho con dâu cả, ăn cơm cùng gia đình thằng cả nhé."

Ông Hàn ngạc nhiên một chút: "Bà muốn vào thành phố sao?"

"Đúng vậy, tôi phải đi cùng Văn Hồng vào thành phố, Lệ Lệ muốn đưa Đại Bảo và Nhị Bảo về ở cạnh, chỉ có điều con dâu còn phải đi làm cho nên tôi vào trong thành phố để trông chừng Đại Bảo và Nhị Bảo cho Lệ Lệ, nên không ở đội sản xuất cũng như không ở đây nữa." Bà Hàn rất vui vẻ.

Ông Hàn nhìn về phía con trai út: "Thằng bảy, đây là ý của Lệ Lệ sao?"

"Dạ là ý của Lệ Lệ ạ." Hàn Văn Hồng vuốt cằm.

"Vậy thì đi đi, bà đi giúp Đại Bảo và Nhị Bảo đi, tôi đến nhà thằng cả ăn cũng được." Ông Hàn không ý kiến.

"Chuyện này phải gọi thằng cả qua nói sau, để tôi đi gọi thằng cả đến, thịt khô cùng lạp xưởng do Lệ Lệ đưa đến đều để cho ông ăn." Bà Hàn nói.

Ông Hàn hỏi: "Mâm này còn chưa xào hết, mà trong phòng vẫn còn sao?"

"Tất nhiên là còn, Lệ Lệ đã đưa đến cho ông không ít, thịt khô tôi mới vừa hấp một ít, trong nhà vẫn còn vài miếng, còn lạp xưởng nữa, tôi thấy tất cả đều làm bằng thịt ngon, gần một cân chắc đủ để ông ăn rồi." Bà Hàn nói.

Ông Hàn cũng rất hài lòng: "Sao phung phí như vậy? Tôi ăn gì mà chẳng được, sau này nói với Lệ Lệ đừng mua nữa, trong thành kiếm tiền cũng không dễ gì."

Bà Hàn liếc nhìn ông ấy: "Vậy Lệ Lệ không mua cho ông nữa ông cũng đừng có trách, cho ông thì ông cứ ăn nói tới lui làm gì, trong đầu Lệ Lệ không biết tính sao? Với lại con bé cũng hiếu thảo với ông, nếu không sao có thể bỏ nhiều tiền như vậy được? Nhà thằng cả, nhà thằng hai, cả nhà thằng ba, và nhà thằng tư, chúng ta ăn được hạt gạo nào của tụi nó sao? Chúng ta đều hưởng phúc từ Lệ Lệ, con bé không chỉ mua cho ông nhiều thịt, mà nó còn mua quần áo cùng giày mới cho tôi , Lệ Lệ là đã xem chúng ta như cha mẹ ruột mà hiếu thảo."

Ông Hàn ngạc nhiên: "Còn mua quần áo và giày mới cho bà?"

"Đúng vậy, ông là lão già xấu xa, bộ đồ mới thứ hai trong cuộc đời của tôi còn phải do vợ của con trai út mua cho, ông không thấy xấu hổ sao." Bà Hàn lẩm bẩm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện