Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Xuân Hoa nghe vậy, không nhịn được vươn tay kéo quần áo của Lý Mộc Lâm về phía sau. Lý Mộc Lâm cười hất tay của Trương Xuân Hoa ra, kêu hai đứa nhỏ: “Đây là chú hai của con, đây là chú ba của con, mau gọi các chú đi con.”
Mặc dù Lý Minh Thư và Lý Minh Tín cùng mặc áo bông, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhìn vừa có khí chất vừa tinh tế, khi nghe thấy phải gọi ai đó thì sợ hãi trốn ra sau lưng của Trương Xuân Hoa không dám đi ra.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Lý Mộc Lâm, Mộc Vũ và Mộc Sâm vội vàng giải vây: “Trẻ con sợ người lạ, không sao đâu, chúng ta mau về nhà thôi, đến khi chúng quen rồi gọi sau cũng được.”
Lý Mộc Lâm bất lực nhìn lại vợ và con trai đang im lặng, anh sợ hai anh em có dị nghị nên vội hỏi về sức khỏe của mẹ và tình hình hiện tại ở nhà.
Người nhà vừa rời ga xe lửa vừa nói chuyện, Trương Xuân Hoa từng tra cứu biển báo trạm dừng xe điện, nhưng nhìn từ trái qua phải không thấy xe điện, vừa quay đầu lại muốn hỏi, liền nhìn thấy Lý Mộc Lâm sách hai kiện hành lý lớn đặt trên một chiếc xe bò rách nát.
Trương Xuân Hoa tức thì xanh mặt.
Lý Mộc Vũ không phát hiện ra Trương Xuân Hoa có biểu cảm khác thường, còn nhiệt tình gọi lớn: “Em dâu, mau mang bọn trẻ lên xe bò, nhà mình ở rất xa, không đi bộ đến đó được đâu.”
Trương Xuân Hoa nhìn chiếc xe bò bám bùn khắp nơi miễn cưỡng nở nụ cười: “Không cần, tôi đi bộ là được.”
Cậu nhóc bốn tuổi Lý Minh Tín tò mò nhìn qua chiếc xe bò rách nát, lưỡng lự kéo tay của Trương Xuân Hoa nói khẽ: "Mẹ, con muốn ngồi xe.”
Trương Xuân Hoa siết chặt tay con trai, ngẩng đầu lên nhìn Lý Mộc Lâm, rồi cúi xuống nhìn con trai nhỏ giọng dỗ dành: “Con ngoan chúng ta đi bộ nhé.”
Lý Mộc Vũ nghe vậy có chút không yên tâm, nhìn sang ba mẹ con, Lý Mộc Lâm vội vàng cười nói: “Ngồi tàu mấy ngày nay chân cứng đờ, nên họ muốn đi lại cho giãn gân thôi.”
“Được nha.” Lý Mộc Vũ cười nói thẳng: “Nếu biết em dâu có thể đi bộ đường dài, anh đã không cần phải hỏi lão Lâm mượn xe bò, uổng công lão ấy đưa anh đi chuyến này.”
Lão Lâm, người đang lái xe bò, quay lại cười thành thật nói: "Không sao đâu, tôi không phải người ngoài, mọi người không cần khách sáo, hơn nữa tôi đi cũng không vô ích, tôi có thể mang hành lý giúp mọi người.”
Lý Mộc Lâm nhanh chóng bật cười: “Lão Lâm phiền cho anh rồi.” Nói xong anh lấy từ trong áo lấy ra một hộp thuốc, đưa cho Lão Lâm.
Lão Lâm kích động nhanh chóng tháo găng tay ra lau mồ hôi trên tay vài cái rồi mới đưa tay lên nhận lấy. Anh ta để điếu thuốc dưới chóp mũi ngửi, sau đó cởi mũ, kẹp điếu thuốc lên tai, nở một nụ cười ngượng ngùng: “Tôi chưa hút điếu thuốc nào ngon như vậy.”
Lý Mộc Lâm lại cười, anh nhìn xung quanh, anh lại trở về quê hương sau mười năm vắng bóng, nhìn thị trấn quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ, Lý Mộc Lâm không khỏi nghĩ đến những gì đã xảy ra khi anh ở nhà.
Lý Mộc Lâm không có ấn tượng gì về người anh cả của mình, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện đã đi cùng quân đội để chiến đấu với quân Nhật. Anh biết anh hai Lý Mộc Vũ thật lòng với anh, cũng rất có dáng vẻ của anh trai, luôn hết sức mình để bảo vệ em trai, mỗi lần gia đình có món gì ăn Tết, Lý Mộc Vũ chỉ nếm một chút vị, sau đó đưa phần còn lại cho hai người em trai của mình.
Lý Mộc Sâm và Lý Mộc Lâm lúc đó mới hai tuổi, khi còn nhỏ mỗi khi ngủ trên giường nhìn họ không khác gì anh em sinh đôi, họ cùng nhau lên núi kiếm củi, câu cá dưới sông, cả ngày không thể tách rời.
Khi Lý Mộc Lâm rời khỏi nhà, Lý Mộc Sâm, lúc đó đã ở tuổi hai mươi, đã khóc thành sông.
Nhìn nghiêng rõ ràng là nhìn thấy anh hai cùng anh ba ghẻ lạnh mình, lại nghĩ đến mẹ già tóc bạc ở nhà, Lý Mộc Lâm trong lòng có chút buồn bực cùng hối hận, đã lâu lắm rồi anh mới có thể rảnh rỗi để về nhà sau bao nhiêu năm lưu lạc xứ người.
Trương Xuân Hoa nghe vậy, không nhịn được vươn tay kéo quần áo của Lý Mộc Lâm về phía sau. Lý Mộc Lâm cười hất tay của Trương Xuân Hoa ra, kêu hai đứa nhỏ: “Đây là chú hai của con, đây là chú ba của con, mau gọi các chú đi con.”
Mặc dù Lý Minh Thư và Lý Minh Tín cùng mặc áo bông, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhìn vừa có khí chất vừa tinh tế, khi nghe thấy phải gọi ai đó thì sợ hãi trốn ra sau lưng của Trương Xuân Hoa không dám đi ra.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Lý Mộc Lâm, Mộc Vũ và Mộc Sâm vội vàng giải vây: “Trẻ con sợ người lạ, không sao đâu, chúng ta mau về nhà thôi, đến khi chúng quen rồi gọi sau cũng được.”
Lý Mộc Lâm bất lực nhìn lại vợ và con trai đang im lặng, anh sợ hai anh em có dị nghị nên vội hỏi về sức khỏe của mẹ và tình hình hiện tại ở nhà.
Người nhà vừa rời ga xe lửa vừa nói chuyện, Trương Xuân Hoa từng tra cứu biển báo trạm dừng xe điện, nhưng nhìn từ trái qua phải không thấy xe điện, vừa quay đầu lại muốn hỏi, liền nhìn thấy Lý Mộc Lâm sách hai kiện hành lý lớn đặt trên một chiếc xe bò rách nát.
Trương Xuân Hoa tức thì xanh mặt.
Lý Mộc Vũ không phát hiện ra Trương Xuân Hoa có biểu cảm khác thường, còn nhiệt tình gọi lớn: “Em dâu, mau mang bọn trẻ lên xe bò, nhà mình ở rất xa, không đi bộ đến đó được đâu.”
Trương Xuân Hoa nhìn chiếc xe bò bám bùn khắp nơi miễn cưỡng nở nụ cười: “Không cần, tôi đi bộ là được.”
Cậu nhóc bốn tuổi Lý Minh Tín tò mò nhìn qua chiếc xe bò rách nát, lưỡng lự kéo tay của Trương Xuân Hoa nói khẽ: "Mẹ, con muốn ngồi xe.”
Trương Xuân Hoa siết chặt tay con trai, ngẩng đầu lên nhìn Lý Mộc Lâm, rồi cúi xuống nhìn con trai nhỏ giọng dỗ dành: “Con ngoan chúng ta đi bộ nhé.”
Lý Mộc Vũ nghe vậy có chút không yên tâm, nhìn sang ba mẹ con, Lý Mộc Lâm vội vàng cười nói: “Ngồi tàu mấy ngày nay chân cứng đờ, nên họ muốn đi lại cho giãn gân thôi.”
“Được nha.” Lý Mộc Vũ cười nói thẳng: “Nếu biết em dâu có thể đi bộ đường dài, anh đã không cần phải hỏi lão Lâm mượn xe bò, uổng công lão ấy đưa anh đi chuyến này.”
Lão Lâm, người đang lái xe bò, quay lại cười thành thật nói: "Không sao đâu, tôi không phải người ngoài, mọi người không cần khách sáo, hơn nữa tôi đi cũng không vô ích, tôi có thể mang hành lý giúp mọi người.”
Lý Mộc Lâm nhanh chóng bật cười: “Lão Lâm phiền cho anh rồi.” Nói xong anh lấy từ trong áo lấy ra một hộp thuốc, đưa cho Lão Lâm.
Lão Lâm kích động nhanh chóng tháo găng tay ra lau mồ hôi trên tay vài cái rồi mới đưa tay lên nhận lấy. Anh ta để điếu thuốc dưới chóp mũi ngửi, sau đó cởi mũ, kẹp điếu thuốc lên tai, nở một nụ cười ngượng ngùng: “Tôi chưa hút điếu thuốc nào ngon như vậy.”
Lý Mộc Lâm lại cười, anh nhìn xung quanh, anh lại trở về quê hương sau mười năm vắng bóng, nhìn thị trấn quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ, Lý Mộc Lâm không khỏi nghĩ đến những gì đã xảy ra khi anh ở nhà.
Lý Mộc Lâm không có ấn tượng gì về người anh cả của mình, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện đã đi cùng quân đội để chiến đấu với quân Nhật. Anh biết anh hai Lý Mộc Vũ thật lòng với anh, cũng rất có dáng vẻ của anh trai, luôn hết sức mình để bảo vệ em trai, mỗi lần gia đình có món gì ăn Tết, Lý Mộc Vũ chỉ nếm một chút vị, sau đó đưa phần còn lại cho hai người em trai của mình.
Lý Mộc Sâm và Lý Mộc Lâm lúc đó mới hai tuổi, khi còn nhỏ mỗi khi ngủ trên giường nhìn họ không khác gì anh em sinh đôi, họ cùng nhau lên núi kiếm củi, câu cá dưới sông, cả ngày không thể tách rời.
Khi Lý Mộc Lâm rời khỏi nhà, Lý Mộc Sâm, lúc đó đã ở tuổi hai mươi, đã khóc thành sông.
Nhìn nghiêng rõ ràng là nhìn thấy anh hai cùng anh ba ghẻ lạnh mình, lại nghĩ đến mẹ già tóc bạc ở nhà, Lý Mộc Lâm trong lòng có chút buồn bực cùng hối hận, đã lâu lắm rồi anh mới có thể rảnh rỗi để về nhà sau bao nhiêu năm lưu lạc xứ người.
Danh sách chương