Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Chị Triệu, chị Lý, vợ Cương tử đi vào rừng hái rau dại hả." Lý Mộc Vũ thật thà chào hỏi, lại chỉ vào trên núi: "Còn gần nửa con ở trên núi đấy, mọi người mau về nhà gọi đàn ông trong nhà lên khuân về đi, chậm là bị dã thú tha đi đấy."

"Cần đàn ông làm gì, chúng tôi làm được chuyện này." Chị Triệu sắn tay áo lên, sờ chiếc rìu bên hông: "Mau lên, có thịt heo rừng rồi còn đào rau củ dại làm gì nữa."

"Gần nửa con heo rừng đấy, khoảng một trăm cân thì sao chúng ta khiêng được?" Vợ Cương tử mới kết hôn không lâu hơi sợ hãi nói.

Chị Lý liếc nhìn cô ta, không nhịn được chọc tay vào đầu cô ta: "Cô bị đói đến hỏng đầu rồi à, có ăn còn sợ không khuân về được? Có phải liều mạng cũng phải kéo về."

Nhìn thấy sắc mặt của vợ Cương tử trắng bệch đi, chị Triệu không khỏi bật cười, bà ta để giỏ rau củ dại vừa hái được qua một bên, kéo vợ Cương tử đi: "Cô đừng nghe thím Lý thím dọa sợ, tôi có mang theo rìu, lát nữa chặt ra mỗi người một phần là có thể khiêng về được. Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu cô không khiêng nổi, tôi và thím Lý sẽ chia đều đấy."

Nhìn thấy hơn nửa con heo rừng to trên lưng Lý Mộc Vũ, vợ Cương tử cắn răng nói: "Không có gì là không khiêng nổi, chúng ta đi thôi thím."

Chị Triệu đáp lại, rồi quay sang nói với Lý Mộc Vũ: “Cám ơn cậu nhiều nhé Mộc Vũ! Chờ ngày mai chị dâu làm thịt viên rồi mang sang cho nhà cậu một bát."

"Vậy em cám ơn, thịt viên của chị dâu ngon lắm." Lý Mộc Vũ mỉm cười khen ngợi.

Chị Lý lập tức tiếp lời nói: “Cậu không lấy đầu heo à? Lát nữa tôi mang về nấu rồi bảo Lý đại ca đưa qua cho cậu nhé."

"Được, chị dâu nấu đầu heo ngon hơn mẹ Đông tử làm nhiều, nhà em còn ít rượu cao lương, chị bảo Lý đại ca qua nhà em uống rượu nhé."



Thấy hai thím đều đưa đồ qua, vợ Cương tử nhất thời sốt ruột không biết phải làm gì, cô ta chà xát vạt áo nói: “Hay là cháu gói sủi cảo thịt heo rồi đưa qua cho Lý đại thúc nhé."

Lý Mộc Vũ cười nói: "Nhà ai cũng thiếu lương thực cả, cháu không cần phải khách sáo đâu, hai vợ chồng các cháu vừa kết hôn đã ra ở riêng cũng không dễ dàng gì, các cháu cứ giữ lại cho mình ăn đi." Nói xong, anh ấy dẫn theo con trai đi xuống núi.

Trăn Trăn đánh chết con heo rừng xong cũng không dừng lại, bé tiếp tục đi vào sâu trong núi, đột nhiên nhìn thấy có thứ gì đó màu vàng ở phía dưới cách mặt đất ba bốn mét, bé tò mò muốn lặn xuống xem là thứ gì, chợt nghe thấy tiếng của Vương Tố Phân truyền tới bên tai: "Trăn Trăn dậy đi, sao giờ vẫn còn ngủ vậy?"

Ý thức lập tức trở về trong cơ thể, Trăn Trăn lim dim mở mắt ra nhìn quanh phòng, dường như còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Vương Tố Phân nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác nằm ở trên giường của con gái, không nhịn được cười vỗ mông nhỏ của bé: "Con cũng ngủ được khoảng năm sáu tiếng rồi đấy, giờ còn không dậy thì sao tối đi ngủ được?"

Bà Lý thò đầu từ bên ngoài vào nói: "Chắc là do buồn ngủ quá đấy, nhưng không sao đâu, trẻ con ngủ nhiều là bình thường, với lại Trăn Trăn nhà chúng ta ngay từ nhỏ đã khiến người bớt lo."

Vương Tố Phân giặt khăn mặt đi lau mặt cho Trăn Trăn, lúc này Trăn Trăn mới tỉnh táo lại, bé lổm ngổm ngồi dậy, bò mấy bước lên bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trong đầu nhớ tới dư âm của giấc mộng vừa nãy. Trăn Trăn không biết thứ vừa rời khỏi cơ thể của mình là hồn phách hay là ý niệm, nhưng cảm giác này không những không khiến bé mệt mỏi, ngược lại còn khiến bé cảm thấy vừa ấm áp lại vừa thoải mái giống như được ngâm nước nóng giữa trời đông giá rét, giống như được đất mẹ bồi bổ.

Vương Tố Phân thấy Trăn Trăn ngồi yên ở bên bệ cửa sổ, vội vàng vẫy vẫy tay gọi bé: “Con mau tới đây, mẹ bế con đi ăn bánh trứng gà." Trăn Trăn xoa xoa bụng, lúc này mới nhận ra mình đã bỏ lỡ bữa trưa, bé vội bò đến bên cạnh Vương Tố Phân.

Vương Tố Phân bế Trăn Trăn ở trong vòng tay, bé bé đi tới tây phòng. Thấy Trăn Trăn đi ra, Quế Hoa nhanh tay bưng bát bánh trứng gà đã hấp chín ở trong nồi lớn, lại mở chạn bếp ra, xúc thìa hạt thông đã rang sẵn nghiền nát rắc vào bên trên bát bánh trứng gà.

Vương Tố Phân bế Trăn Trăn ngồi ở bên bếp, đút từng thìa từng thìa cho bé ăn, Quế Hoa mở một nắp nồi khác, lấy từng chiếc từng chiếc bánh ngô ra khỏi nồi cho nguội.

Nhìn thấy vậy, Vương Tố Phân dặn dò nói: “Minh Đông phải ngồi ở trên tàu hỏa mất mấy ngày, sáng mai con làm trứng gà bác rồi cho vào bình để Minh Đông mang trên tàu hỏa ăn."

Quế Hoa khẽ đáp lại, lúc này Minh Nam và Minh Bắc đẩy cửa cổng ra, vừa bước vào sân đã hét ầm lên: "Bà! Mẹ! Mọi ngươi mau ra xem bọn con câu được gì này?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện