Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chờ rửa sạch máu tanh trên người, Minh Tây mới mang theo cơ thể ướt nhẹp đi vào nhà, trở lại tây phòng cởi hết quần áo ướt ra, lấy khăn lông lau lau mấy cái rồi thay bộ quần áo mới vào. Xong xuôi tất cả, cậu ấy mới thoải mái nằm ở trên giường đất, định tranh thủ thời gian ngủ một giấc trước giờ cơm tối.
Tuy Lý Mộc Vũ đã lớn tuổi, nhưng nhiều năm nay anh ấy đã sớm hình thành thói quen làm công việc tay chân nặng nhọc, chỉ ngồi ở trên ghế trong sân nghỉ ngơi một lúc, anh ấy đã đi tìm móc câu treo con heo rừng lên trên hàng rào. Chờ Minh Nam đun xong nước nóng, Lý Mộc Vũ không vội tắm ngay. Thay vào đó, anh ấy thiêu trụi lông heo, dùng nước nóng rửa, dùng hết mấy nồi nước nóng mới làm sạch được con heo rừng.
Con heo rừng này vừa lắm thịt lại nhiều mỡ, bọn họ lọc phần bì heo ra trước, lại cắt phần mỡ heo thành từng miếng to cỡ ba bốn ngón tay, giữ lại rán mỡ heo, phần xương cũng được lọc ra. Chờ lúc cả gia đình Lý Mộc Sâm tới, phần thịt heo bọn họ mang về đã cắt hết hơn nửa.
"Ai nha, con heo rừng này lớn thế? Anh tự khuân về à?" Lý Mộc Sâm đẩy cửa đi vào, nhìn vào chiếc tủ trong sân đựng đầy thịt, lại nhìn Lý Mộc Vũ dính máu khắp người, anh ấy vội vàng đi tới hỗ trợ: "Anh đi tắm đi, còn lại cứ để em lo cho."
Lý Mộc Vũ đi tới ngồi xuống trên ghế, thở hổn hển lấy hơi mấy lần, nói: "Minh Tây đi theo anh lên núi săn bắn, mới đầu bọn anh định săn con hươu, ai ngờ gặp được con heo rừng đi quá xa. Anh bắn một phát súng mà con heo rừng vẫn chưa gục, em không biết lúc đó anh sợ thế nào đâu, nếu không có Minh Tây đứng ở sau lưng ah, chắc anh đã leo lên cây trốn rồi."
Minh Nam lại đun sôi được một nồi nước, Lý Mộc Vũ bảo cậu ấy rót cho mình một cốc nước, sau đó uống một hơi cạn sạch. Thường nhày Lý Mộc Sâm vẫn hay đi săn bắt thú, nên vừa nghe thấy tình cảnh này, anh ấy lo lắng hỏi: “Thế tại sao sau đó anh bắn chết được con heo rừng? Tình cờ bắn trúng mắt nó à?"
"Nào có chuyện trùng hợp đến vậy, lúc đó anh đã sững người lại, có thể bắn trúng đã là may lắm rồi, nào còn bắn trúng mắt!" Lý Mộc Vũ bảo Minh Nam đi lấy c mình ống đựng thuốc lá, quấn một điếu thuốc lá, hút hai hơi rồi nói tiếp: "Con heo rừng này khỏe lắm, nó lảo đảo nhào về phía Minh Tây, Minh Tây cũng rất giỏi, vừa lớn gan lại rất khỏe, nhìn thấy con heo rừng cũng không hoảng sợ, đâm một dao đánh nát đầu con heo rừng."
"Thật hả!" Lý Mộc Sâm kính nể nói: “Không nhìn ra thăng nhóc Minh Tây khỏe đến vậy đấy, kể từ nay hôm nào đi săn bắt, em cũng sẽ dẫn Minh Tây theo rèn luyện nó mấy năm, chờ đến khi chúng ta không thể lên núi được nữa, còn trông cậy vào nó đi bắt heo rừng cho chúng ta."
"Cũng được đấy, chờ mùa đông lúc chúng ta đi lên núi săn heo rừng, anh cũng sẽ dẫn cả Minh Tây theo, đến lúc đó hai chúng ta cầm súng cho nó cầm dao, chắc ba chúng ta đi thì thế nào cũng săn được một con heo rừng." Lý Mộc Vũ hút điếu thuốc, tràn đầy tự hào nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
Minh Tây nằm ở trên giường đất đang định tranh thủ ngủ một giấc, vừa nghe thấy lời của chú ba và cha ở trong sân, cậu ấy bị dọa sợ đến tỉnh cả ngủ, vội leo đến bên bệ cửa sổ thò đầu ra, nức nở nói: "Chú ba, chú đừng nghe cha cháu nói lung tung, lúc đó chỉ là trùng hợp thôi."
"Trùng hợp mà còn có thể đánh nát đầu con heo hả, vậy nếu vừa khéo thì sao cháu có thể đánh nát khối óc heo?" Lý Mộc Sâm nói xong, thấy câu nói của mình thú vị, lại không nhịn được cười phá lên.
"Lại chẳng!" Lý Mộc Vũ tự hào gật gật đầu, sau đó không quên an ủi Minh Tây: "Không sao đâu, lần tới cha cũng sẽ đi với con, mà cha nghĩ lần sau con đừng mang theo dạo nữa, cha thấy dùng rìu tiện hơn đấy, chỉ cần mấy nhát là đã chặt đứt được đầu con heo rừng rồi."
Minh Tây thấy mệt tâm rụt đầu trở lại trong phòng, lẳng lặng nghĩ sau này lên trung học phổ thông mình phải học tập thật giỏi, không đi lên núi săn bắt heo rừng nữa, mấy con đó nhào tới nhìn thật sự quá đáng sợ.
Lý Mộc Sâm chia thịt xong, nhìn từng miếng từng miếng thịt heo vừa được cắt ra đến phát ngốc: "Nhiều thịt thế này, sao chúng ta giữ được đến mùa đông? Để đến lúc đó là hỏng hết thịt!"
Trước kia, phải đến mùa đông Lý gia mới đi săn bắt heo rừng, lúc đó chỉ cần ném miếng thịt ra ngoài một ngày là thịt đã đông cứng lại, bảo quản mấy tháng cũng không sợ hỏng, lúc nào muốn ăn thì cắt một miếng đi hầm, ăn cùng với đồ muối chua thì ngon khỏi nói.
Nhưng hiện tại đang là mùa hè, tuy thời tiết đã không còn nóng như thiêu như đốt, nhưng nhiều thịt heo thế này không thể để qua mấy ngày, cũng không có đồ muối chua ăn kèm với thịt heo rừng. Nhưng với gia đình đã gần năm nay không mua được thịt heo để ăn, vậy không cần biết là hầm cùng cái gì, chỉ cần thả nhiều thịt vào là được.
Chờ rửa sạch máu tanh trên người, Minh Tây mới mang theo cơ thể ướt nhẹp đi vào nhà, trở lại tây phòng cởi hết quần áo ướt ra, lấy khăn lông lau lau mấy cái rồi thay bộ quần áo mới vào. Xong xuôi tất cả, cậu ấy mới thoải mái nằm ở trên giường đất, định tranh thủ thời gian ngủ một giấc trước giờ cơm tối.
Tuy Lý Mộc Vũ đã lớn tuổi, nhưng nhiều năm nay anh ấy đã sớm hình thành thói quen làm công việc tay chân nặng nhọc, chỉ ngồi ở trên ghế trong sân nghỉ ngơi một lúc, anh ấy đã đi tìm móc câu treo con heo rừng lên trên hàng rào. Chờ Minh Nam đun xong nước nóng, Lý Mộc Vũ không vội tắm ngay. Thay vào đó, anh ấy thiêu trụi lông heo, dùng nước nóng rửa, dùng hết mấy nồi nước nóng mới làm sạch được con heo rừng.
Con heo rừng này vừa lắm thịt lại nhiều mỡ, bọn họ lọc phần bì heo ra trước, lại cắt phần mỡ heo thành từng miếng to cỡ ba bốn ngón tay, giữ lại rán mỡ heo, phần xương cũng được lọc ra. Chờ lúc cả gia đình Lý Mộc Sâm tới, phần thịt heo bọn họ mang về đã cắt hết hơn nửa.
"Ai nha, con heo rừng này lớn thế? Anh tự khuân về à?" Lý Mộc Sâm đẩy cửa đi vào, nhìn vào chiếc tủ trong sân đựng đầy thịt, lại nhìn Lý Mộc Vũ dính máu khắp người, anh ấy vội vàng đi tới hỗ trợ: "Anh đi tắm đi, còn lại cứ để em lo cho."
Lý Mộc Vũ đi tới ngồi xuống trên ghế, thở hổn hển lấy hơi mấy lần, nói: "Minh Tây đi theo anh lên núi săn bắn, mới đầu bọn anh định săn con hươu, ai ngờ gặp được con heo rừng đi quá xa. Anh bắn một phát súng mà con heo rừng vẫn chưa gục, em không biết lúc đó anh sợ thế nào đâu, nếu không có Minh Tây đứng ở sau lưng ah, chắc anh đã leo lên cây trốn rồi."
Minh Nam lại đun sôi được một nồi nước, Lý Mộc Vũ bảo cậu ấy rót cho mình một cốc nước, sau đó uống một hơi cạn sạch. Thường nhày Lý Mộc Sâm vẫn hay đi săn bắt thú, nên vừa nghe thấy tình cảnh này, anh ấy lo lắng hỏi: “Thế tại sao sau đó anh bắn chết được con heo rừng? Tình cờ bắn trúng mắt nó à?"
"Nào có chuyện trùng hợp đến vậy, lúc đó anh đã sững người lại, có thể bắn trúng đã là may lắm rồi, nào còn bắn trúng mắt!" Lý Mộc Vũ bảo Minh Nam đi lấy c mình ống đựng thuốc lá, quấn một điếu thuốc lá, hút hai hơi rồi nói tiếp: "Con heo rừng này khỏe lắm, nó lảo đảo nhào về phía Minh Tây, Minh Tây cũng rất giỏi, vừa lớn gan lại rất khỏe, nhìn thấy con heo rừng cũng không hoảng sợ, đâm một dao đánh nát đầu con heo rừng."
"Thật hả!" Lý Mộc Sâm kính nể nói: “Không nhìn ra thăng nhóc Minh Tây khỏe đến vậy đấy, kể từ nay hôm nào đi săn bắt, em cũng sẽ dẫn Minh Tây theo rèn luyện nó mấy năm, chờ đến khi chúng ta không thể lên núi được nữa, còn trông cậy vào nó đi bắt heo rừng cho chúng ta."
"Cũng được đấy, chờ mùa đông lúc chúng ta đi lên núi săn heo rừng, anh cũng sẽ dẫn cả Minh Tây theo, đến lúc đó hai chúng ta cầm súng cho nó cầm dao, chắc ba chúng ta đi thì thế nào cũng săn được một con heo rừng." Lý Mộc Vũ hút điếu thuốc, tràn đầy tự hào nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
Minh Tây nằm ở trên giường đất đang định tranh thủ ngủ một giấc, vừa nghe thấy lời của chú ba và cha ở trong sân, cậu ấy bị dọa sợ đến tỉnh cả ngủ, vội leo đến bên bệ cửa sổ thò đầu ra, nức nở nói: "Chú ba, chú đừng nghe cha cháu nói lung tung, lúc đó chỉ là trùng hợp thôi."
"Trùng hợp mà còn có thể đánh nát đầu con heo hả, vậy nếu vừa khéo thì sao cháu có thể đánh nát khối óc heo?" Lý Mộc Sâm nói xong, thấy câu nói của mình thú vị, lại không nhịn được cười phá lên.
"Lại chẳng!" Lý Mộc Vũ tự hào gật gật đầu, sau đó không quên an ủi Minh Tây: "Không sao đâu, lần tới cha cũng sẽ đi với con, mà cha nghĩ lần sau con đừng mang theo dạo nữa, cha thấy dùng rìu tiện hơn đấy, chỉ cần mấy nhát là đã chặt đứt được đầu con heo rừng rồi."
Minh Tây thấy mệt tâm rụt đầu trở lại trong phòng, lẳng lặng nghĩ sau này lên trung học phổ thông mình phải học tập thật giỏi, không đi lên núi săn bắt heo rừng nữa, mấy con đó nhào tới nhìn thật sự quá đáng sợ.
Lý Mộc Sâm chia thịt xong, nhìn từng miếng từng miếng thịt heo vừa được cắt ra đến phát ngốc: "Nhiều thịt thế này, sao chúng ta giữ được đến mùa đông? Để đến lúc đó là hỏng hết thịt!"
Trước kia, phải đến mùa đông Lý gia mới đi săn bắt heo rừng, lúc đó chỉ cần ném miếng thịt ra ngoài một ngày là thịt đã đông cứng lại, bảo quản mấy tháng cũng không sợ hỏng, lúc nào muốn ăn thì cắt một miếng đi hầm, ăn cùng với đồ muối chua thì ngon khỏi nói.
Nhưng hiện tại đang là mùa hè, tuy thời tiết đã không còn nóng như thiêu như đốt, nhưng nhiều thịt heo thế này không thể để qua mấy ngày, cũng không có đồ muối chua ăn kèm với thịt heo rừng. Nhưng với gia đình đã gần năm nay không mua được thịt heo để ăn, vậy không cần biết là hầm cùng cái gì, chỉ cần thả nhiều thịt vào là được.
Danh sách chương