Hàn Quốc Bân là một người đàn ông phương Bắc chính cống, cao 1 mét 8, anh không quá đẹp trai nhưng cũng không đến mức xấu, trong ký ức của nguyên chủ thì anh là một người đàn ông cần mẫn.

Lần này chính là anh ta ôm cô trở về.

Hiện tại là tháng 9, cuối tháng này sẽ bắt đầu thu hoạch vụ thu, dùng ngón tay để tính thì cô đã gả tới đây được 3 tháng rồi.

Trần Nhu vừa nghĩ vừa bước xuống giường, tuy rằng đầu còn có chút mơ hồ nhưng cô khá giỏi nhẫn nhịn. Ở mạt thế muốn kiếm được chút thức ăn thì đều phải vật lộn với dã thú, bị thương chỉ là chuyện bình thường, chỉ cần có thể giữ được tính mạng đã không tồi rồi.

Trần Nhu thu dọn phòng ở một lần, sau đó liền đi tới phòng bếp làm chút đồ ăn.

Cô thật sự quá đói bụng, trong nhà vẫn còn dư lại một ít bột ngô và đậu, đã sắp tới lúc thu hoạch vụ thu nên hầu như thức ăn trong nhà đã cạn kiệt rồi.

Đặc biệt là nguyên chủ còn rất lười biếng, cứ hai ba ngày lại nói thân thể không thoải mái để xin nghỉ, đều dựa vào chồng nuôi. Dù cho chồng của nguyên chủ kiếm được mười cái công điểm thì cũng không thể cải thiện hoàn cảnh được.

Trần Nhu nấu một chén mì cho mình, xác định xung quanh không có ai liền đập một quả trứng gà vào.

Nồi hơi khó dùng, sứt mất vài chỗ nhưng sau khi phân nhà mà có thể lấy được một cái nồi như vậy thì cũng đã là vì người chồng trên danh nghĩa kia của cô có bản lĩnh.

Bởi vì chế phẩm từ sắt ở niên đại này cũng là loại khan hiếm.



Trong không gian của Trần Nhu không có nồi nhưng lại có một con dao phay, ngoài ra còn có hai con dao bổ dưa hấu. Cô cố ý cất vào dùng để phòng thân, không chiếm quá nhiều diện tích trong không gian.

Trần Nhu ăn được một nửa bát trứng gà mì sợi liền nghe được có tiếng mở cửa, chắc là vì nghe được trong phòng bếp có tiếng động nên Hàn Quốc Bân liền đi thẳng tới đây.

Hai người lập tức chạm mắt nhau, trong miệng Trần Nhu vẫn còn một nửa sợi mì chưa kịp nuốt xuống!

“Tức phụ, em không sao chứ?” Hàn Quốc Bân nhìn cô hỏi.

Đời trước Trần Nhu chưa từng kết hôn, dù sao ở mạt thế ăn bữa hôm lo bữa mai, làm gì có tâm trạng nói chuyện yêu đương? Nhưng cũng không phải trong lòng cô muốn một tìm một người làm bạn, chỉ là lòng người hiểm ác, ngươi lừa ta gạt. Cô cũng từng thấy có người tự tay đẩy người bạn đời của mình vào trong miệng dã thú chỉ vì muốn có một con đường sống. Cho nên không phải cô không muốn tìm mà là không dám tìm.

Mà người đàn ông trước mặt này, tuy rằng kiệm lời nhưng thật sự là một người đáng tin cậy, anh chưa từng nói gì về chuyện nguyên chủ lười biếng cả.

Trần Nhu cảm thấy cô có thể thử tiếp nhận một người nam nhân như thế này.

Nếu như không thích hợp thì sẽ tách ra sau.

“Em không sao, anh có đói bụng không, hay anh cũng ăn một chút nhé?” Trần Nhu nuốt sợi mì trong miệng vào.



Hàn Quốc Bân cũng đã đói bụng, thấy vợ không có việc gì liền gật đầu nói: “Được”

Trong không gian của Trần Nhu có hai rương mì sợi, không nhiều lắm nhưng tạm thời cũng đủ ăn.

Cô không sợ Hàn Quốc Bân truy cứu, cũng nấu một chén mì sợi lớn cho anh.

Hàn Quốc Bân nhìn thấy bát mì tinh này liền ngây ngẩn cả người, nhìn sang vợ mình: “Lương thực tinh?”

“Hôm trước em đi tới huyện thành liền thuận tiện mua về, chỉ là anh không biết mà thôi”, Trần Nhu thuận miệng nói.

Nguyên chủ thường xuyên đi vào thành, lúc nào xin nghỉ không đi làm thì hầu như đều sẽ chạy vào trong thành.

Đi vào trong thành một chuyến, cả đi cả về thì sẽ mất một ngày vì quãng đường không hề ngắn một chút nào.

Cũng chính là vì như vậy nên nguyên chủ cũng biết chợ đen ở đâu, bình thường đều sẽ đi tới đó mua một chút đồ ăn ngon trở về.

Hàn Quốc Bân cũng biết nhưng anh không nói gì cả, chỉ im lặng cúi đầu ăn mì.

Lương thực tinh thật sự ăn rất ngon, không phải những loại lương thực phụ kia có thể so được, hương vị thơm ngon trơn mềm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện