Từ mạt thế xuyên đến nơi này, Trần Nhu rất vừa lòng. Không để cô đói bụng, đây quả thực là lời nói êm tai nhất.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng nhưng mọi người đều đã rời giường hết rồi.

Trần Nhu không đi xem giết heo nhưng Hàn Quốc Bân lại đi, thấy heo giết xong mới về nhà gọi vợ đến lấy phần được chia.

“Anh muốn ăn phần nào?” Trên đường đến lấy thịt, Trần Nhu lại hỏi.

“Em muốn ăn phần nào thì lấy phần đấy.” Hàn Quốc Bân nói.

Tối hôm qua cô đã sớm nghĩ đến việc này rồi, với số công điểm của cô thì có thể coi như không có, nhưng phần công điểm của Hàn Quốc Bân thì chắc chắn có thể được chia một phần.

Nhưng mà lần này cũng chỉ giết một con heo, chia cho từng ấy nhà cũng chẳng đáng là bao.

Nhưng thời điểm đến lượt mình, Trần Nhu vẫn nhìn chằm chằm vào phần thịt mỡ, trong lòng đã định là phải lấy phần đó! Thời buổi này, thịt mỡ được công nhận là phần thịt ngon nhất và tốt nhất của con lợn. Dưới những ánh mắt hình viên đạn, có hâm mộ, cũng có ghen tị của đám người xếp hàng phía sau, Trần Nhu thản nhiên nói mình muốn lấy một miếng thịt mỡ lớn.

Cũng may là phần thịt mỡ vẫn còn nhiều, nếu không mọi người cũng không để yên cho cô lấy một miếng lớn như vậy.



Trừ phần mỡ này, Trần Nhu lấy thêm một chút lòng lợn và thịt nạc nhưng không được nhiều lắm, cũng chỉ đủ ăn một bữa mà thôi.

Hai người xách theo phần thịt được chia mang về, Trần Nhu đưa lòng cho Hàn Quốc Bân xử lý.

Còn cô tự mình xách phần thịt vào bếp, ngó thấy Hàn Quốc Bân đang làm lòng liền nhanh tay lấy thêm từ không gian ra một miếng thịt mỡ nữa.

Miếng thịt mỡ mang về được khoảng nửa cân, thêm miếng cô lấy ra từ không gian được thêm nửa cân nữa.

Cô cũng không dám lấy nhiều hơn vì sợ lòi cái đuôi chuột ra mất.

Không chỉ lấy thêm thịt mỡ mà cô còn cắt thêm một phần thịt nạc từ trong không gian ra.

Trong thôn cũng chỉ giết một con heo để chia cho tất cả các nhà, cho nên khi đến tay mọi người thì đã chẳng còn được bao nhiêu. Nhưng đã sắp đến mùa thu hoạch rồi, thêm chút thịt để ăn bồi bổ còn hơn là không có.

Trần Nhu cầm dao thái thịt, chờ lần sau có cơ hội vào thành sẽ đem dao phay mình cất ra để dùng. Con dao được cô cất phòng thân trong không gian kia thực sự vô cùng sắc bén.

Nhóm lửa cho nóng nồi, cô cho từng miếng thịt mỡ đã thái nhỏ vào trong, ngay lập tức một mùi thơm của mỡ bay khắp nhà.

Trần Nhu vừa đảo mỡ heo vừa rắc thêm một ít muối lên thịt nạc để làm thịt muối.

Cho dù có một cân thịt nạc nhưng cũng không đáng là bao, càng không nói đến chỉ có nửa cân. Thế nhưng vẫn là câu nói cũ, có ít còn hơn không có.



Hàn Quốc Bân ngồi bên ngoài ngửi thấy mùi thịt, động tác rửa lòng cũng nhanh hơn vài lần.

Thật sự đã lâu rồi anh chưa được ăn thịt.

“Quốc Bân, nhà ta làm lòng xào dưa muối có được không?” Trần Nhu ở trong phòng bếp nói vọng ra.

Tâm tình của Hàn Quốc Bân có chút nhộn nhạo, anh phát hiện ra từ sau lần đụng đầu kia thì tính tình của vợ mình trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Ví như lúc này cô ôn nhu gọi một tiếng Quốc Bân, ôn nhu đến mức anh có thể giao cả mạng của mình vào ta cô ngay lập tức.

“Em thích làm gì cũng được.” Hàn Quốc Bân nói.

Trần Nhu rất vừa lòng, đi đến vại lấy ra một ít dưa muối, rửa sạch sẽ rồi mang vào bếp thái ra.

Dụng cụ trong nhà quả thật quá ít, mấy thứ như nồi chén chậu này cần phải mua thêm mấy cái, đến lúc cần dùng cũng không luống cuống tay chân.

Lúc này còn chưa đến 6 giờ nhưng nhà nào cũng có mùi thơm của thịt bay ra.

Trần Nhu biết một chút thịt này cũng không đáng là bao, trong lòng rất muốn lấy thêm ít thịt mỡ ra để rán. Đây là cơ hội khó có được, qua thôn này sẽ không còn phòng trọ nữa, bằng không nếu chỉ có một mình nhà cô có mùi thịt bay ra thì hàng xóm chẳng lẽ không tới hỏi thăm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện