Hàn đại tẩu cũng không lấy làm lạ, nhỏ giọng nói: “Sáng nay chị nhìn thấy lúc chia thịt, chú ba xách theo một miếng thịt to ngồi trên xe đạp của Đại đội trưởng, trực tiếp đạp ra ngoài thôn. Chị đoán chắc hẳn là mang đến cho người yêu chú ấy.”

Nói xong liền nhìn sắc mặt của Trần Nhu, thế nhưng cơn giận dữ trong dự kiến lại không xuất hiện.

Vợ chú hai làm sao vậy? Không phải ngay lập tức nên tức giận hay sao? “Chị dâu còn việc gì không, nếu không còn gì thì em phải về nấu cơm. Quốc Bân làm việc cả ngày, giờ chắc chắn đã đói bụng rồi.” Trần Nhu nói.

Hàn đại tẩu ngơ ngác nói: “Không còn gì cả, nhưng chuyện chú ba tặng nhà người yêu chú ấy một phần thịt to như vậy thì tính sao?”

“Chuyện đó có liên quan gì đến em đâu. Nhà ta đã phân gia hết rồi, thịt đó chú ba muốn xử lý như thế nào thì đó là quyền của chú ấy, chị dâu mau về nấu cơm đi.” Trần Nhu không kiên nhẫn đáp.

Nói xong liền xoay người về nhà.

Phòng trong nhà dùng rào tre để vây quanh, miễn cưỡng cũng được coi như cái sân, nhưng đối với người có không gian như Trần Nhu thì cô cũng không cảm thấy hài lòng lắm với hàng rào tre nhà mình.

Nếu có thể thì cô muốn dùng gạch xây cao lên, như vậy thì không đến nỗi người ở trong sân muốn làm gì thì hàng xóm chỉ cần ngó qua một cái là sẽ biết được nữa.

Nhưng trước mắt muốn làm chuyện này lại có khó khăn không ít. Toàn bộ tài sản nhà cô hiện tại cũng chỉ được 8 khối tiền mà thôi.

Phần đất sau nhà được dùng để trồng các loại rau củ như cà chua, cải thìa, còn có dưa chuột, cùng với một khoảnh đất nhỏ trồng lạc.

Cây lạc cũng đã sắp được thu hoạch, khoảng chừng mười ngày nửa tháng nữa là có thể thu hoạch được rồi.

Nguyên thân chịu trồng lạc chính là vì để sau này đem đi đổi lấy dầu. Cô ta biết một xưởng ép dầu lạc, tuy không ở gần thôn nhưng xưởng bọn họ có cho đổi lạc lấy dầu, cho dù không được nhiều nhưng có còn hơn không, hơn nữa dầu lạc đặc biệt thơm.

Trưa nay nhà cô vẫn ăn cơm độn ngô. Sau khi xới cơm chín ra, Trần Nhu cắt một ít thịt nạc cùng dưa chuột cho vào nồi xào lên.



Bình thường mọi người đều ăn trực tiếp dưa chuột luôn, nếu không thì cũng làm dưa chuột muối.

Nhưng có chút thịt lại không có tủ lạnh để bảo quản, cho dù có là thịt muối cũng cần phải nhanh chóng ăn hết.

Cho nên cô liền nấu như vậy.

Nhưng không thể không nói, thịt heo xào với dưa chuột thật sự thơm nức mũi. Thịt đã muối rồi nên không cần cho thêm muối nữa, cứ thế nấu chín rồi múc vào bát cơm là có thể ăn được rồi.

Sau khi, Hàn Quốc Bân xong việc cũng không muốn đi đâu cả, điều đầu tiên anh nghĩ đến là về nhà rửa mặt rồi ăn cơm vợ nấu.

Quả nhiên gần đến nhà anh đã ngửi thấy một mùi hương thức ăn thơm nức.

“Anh uống hụm nước trước đi.” Trần Nhu rót nước cho anh liền nói.

Hàn Quốc Bân rửa mặt trước rồi mới quay lại uống nước, thấy anh khát như vậy, Trần Nhu nói: “Lần sau vào thành em sẽ để ý xem người ta có bán bình nước không để mua một cái cho anh mang theo đi làm.”

“Không cần, chỗ làm gần bờ sông, lúc khát chạy ra đó uống là được.” Hàn Quốc Bân nói.

Trần Nhu nhíu mi: “Nước chưa đun sôi không sạch sẽ.”

Trong không gian của Trần Nhu cũng có nước. Thời mạt thế môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, có nước uống cũng là một vấn đề lớn.

Cho nên năm mét vuông trong không gian thì cô dành hẳn một mét vuông để đựng nước, đủ các loại nước khoáng, cũng có cả bình đựng nước. Có điều mấy thứ đó không tiện lấy ra mà thôi.

Cho nên lần sau đi vào thành nhất định phải để ý xem có bán bình nước hay không mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện