Ba Tô lười giải thích với Bà Tô, chú ấy có giải thích cũng vô dụng, bà Tô sẽ không hiểu cũng sẽ không nghe.

Trong mắt bà ta, lấy tiền từ tay bà ta, đó là một sự lãng phí tiền bạc. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, số tiền này là ai kiếm được, tiền trong nhà, có bảy phần đều là chú ấy kiếm được rồi nộp lên.

“Bà lắm lời như thế làm gì hả?” Ông Tô lại trừng mắt nhìn Bà Tô một cái, đã là lúc nào rồi, bà ta còn đang đau lòng chút tiền kia? Bà Tô há miệng, rất muốn nói chuyện, nhưng lời muốn nói ra lại bị ông Tô trừng cho im thim thít.

Ánh mắt ông Tô không thể hiểu được, nếu còn lề mề thì ông ta sẽ không tha cho bà Tô.

Bà Tô cuối cùng đành phải nín nhịn những gì muốn nói lại, cực kỳ ấm ức, lại oán hận trừng mắt nhìn mẹ Tô một cái, dều do cái đồ bại gia này gây ra cả.

Đối với cái trừng mắt kia của Bà Tô, mẹ Tô cũng không để vào mắt, thím ấy không giống như trước kia sẽ lùi bước cúi đầu nữa, mà là trực tiếp trừng lại bà ta.

Thím ấy sẽ không giống như trước kia, bởi vì áy náy, mà không dám phản kháng bà Tô.

Từ giờ khắc này trở đi, thím ấy phải vì mình mà sống, vì gia đình này mà sống, sẽ không vì đại gia đình mà hy sinh gia đình nhỏ này.

Con gái của mình bây giờ sống hay chết cũng không biết, đương gia nói không có mạch đập, nhưng kiên trì muốn lên bệnh viện, hẳn là vẫn cứu được đúng không?

Trong lòng mẹ Tô vô cùng lo lắng, bởi vì phần lo lắng này, nên không rảnh mà cãi nhau gì với bà Tô, nhìn thấy đương gia lấy được tiền, bọn họ liền đi ra khỏi phòng.

Hiện tại tính mạng con gái quan trọng hơn, cứu được con bé mới là chuyện quan trọng nhất.



...

Nhìn thằng Năm và con dâu Năm cầm lấy tiền liền vội vàng đi ra ngoài, Bà Tô nhịn không được oán giận ông Tô: “Ông nó, sao vừa nãy ông bảo tôi lấy tiền cho chúng nó? Năm mươi đồng đấy, đó không phải là một số tiền nhỏ, đủ cho cả gia đình chúng ta ăn trong nhiều tháng.”

Ông Tô liếc bà ta một cái: “Bà thì biết cái gì? Lúc này bà không cho thằng bé tiền, thằng bé càng có lý do để quyết chia nhà.”

“Không phải ông nói, có thư cam đoan kia ở đây, thằng Năm không dám chia nhà sao?”

“Ngu ngốc! Chưa bao giờ thấy con đàn bà nào ngu ngốc hơn bà.” Tròng mắt ông Tô như muốn nứt ra.

...

Tô Nhiên đang suy nghĩ chuyện không gian, xử lý vấn đề không gian này như thế nào, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động, ba Tô mẹ Tô trở về.

Mẹ Tô đang lau nước mắt, nhỏ giọng nức nở.

Sắc mặt ba Tô cũng không tốt, trong tay nắm chặt năm mươi đồng, lại nói với mẹ Tô: “Huệ Ngọc, trong nhà còn có bao nhiêu tiền? Mang theo hết đi.”

Ba Tô không biết chi phí đi viện cần bao nhiêu.

Nhưng, tính mạng của con gái quan trọng hơn, tiêu nhiều tiền hơn thì chú ấy cũng bằng lòng.

“Diệu Tông, Nhiên Nhiên thật sự... Không có mạch tượng sao?” Mẹ Tô nghẹn ngào, những lời mãi không nói nên lời, thật giống như vừa nói ra miệng, mạng con gái liền không còn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện