“Lão Bình, tiền này cháu không thể lấy, cháu sẽ nghĩ biện pháp.” Ba Tô đẩy tiền trả lại lão bình.

Ba Tô làm sao có thể lấy tiền của lão Bình, lão Bình có lòng này, chú ấy cũng đã rất cảm kích.

Chú ấy muốn trở về lấy tiền, đây là vì ép cha mẹ chia nhà, chỉ có bức ngoan, mới có thể có hiệu quả không tưởng tượng nổi.

Nếu không, vở kịch này làm sao tiếp tục chứ? Lão Bình cũng vô cùng bất đắc dĩ, Tô Nhiên bệnh thành như vậy, lão Tô gia bên kia có thể náo loạn, cuối cùng khổ vẫn là đứa nhỏ.

Có thể cứu sống hay không cũng không biết.

Lão Bình lặng lẽ lại đưa tiền vào tay ba Tô: “Cầm đi, khách khí với chú làm gì? Chúng ta là họ hàng, người thân gặp khó khăn thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Chút tiền này chú vẫn có, cháu cầm đi.”

“Nhưng thím...”

“Yên tâm đi, chú sẽ nói với thím, thím cháu không phải là một người ngang ngược, thím sẽ hiểu thôi.”

Ba Tô cầm lấy số tiền này, không còn đẩy trở về nữa. Tiền này chú ấy tự nhiên sẽ không tiêu, nhưng phần nhân tình sẽ nhớ kỹ.

Tô Nhiên vừa từ không gian trở về, cũng đúng lúc nghe được tình huống này, trong lòng cô âm thầm nghĩ: Ông bà nội cũng không bằng một người họ hàng xa lạ.

Lòng người ấy mà, có đôi khi thật sự không thể lấy tơ máu để nói lý.

Tô Nhiên ghi nhớ sự giúp đỡ lần này của lão Bình, về sau có cơ hội nhất định báo đáp



Ba Tô làm thủ tục nhập viện cho Tô Nhiên, cũng không tốn quá nhiều tiền, ba Tô không nghĩ tới ở lại bệnh viện lâu dài.

Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, để Tô Nhiên vào ở, chú ấy quyết định về nhà một chuyến.

Đối với những gì đang chờ đợi anh ta trong nhà, ba Tô sẽ đối mặt.

Đó là một trận chiến khó khăn!

=================

Ba Tô chọn cho Tô Nhiên cũng không phải loại phòng bệnh nhiều người, mà là phòng bệnh đơn độc.

Sở dĩ xử lý phòng bệnh đơn có mấy nguyên nhân, một là bác sĩ yêu cầu như vậy, bởi vì “bệnh tình” của Tô Nhiên có chút nghiêm trọng, cũng có chút quái dị, phòng ghép lại không thích hợp. Hai là, trên người Tô Nhiên có bí mật, phòng bệnh đơn không dễ bị người khác nhìn trộm, hơn nữa lúc bọn họ thương lượng sự tình, cũng không có ai quấy rầy, càng không dễ dàng lộ ra.

Chẳng qua phòng bệnh đơn đắt đỏ, cũng may sau khi đặt cọc, không cần bọn họ nộp quá nhiều viện phí.

Tựa như lúc này, ba Tô đã đi theo lão Bình trở về chú Tô gia, trong phòng bệnh chỉ còn mẹ Tô với cô.

“Lâm phu nhân, cô không cần quá đau lòng, bệnh viện sẽ tìm mọi cách chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, bệnh viện đã xin cấp trên mời chuyên gia tới nghiên cứu rồi.” Bác sĩ an ủi mẹ Tô.

Mẹ Tô gật đầu, vẻ mặt vẫn như cũ còn chưa từ trong bi thương tỉnh táo lại.

Bác sĩ không biết nên khuyên người nhà bệnh nhân như thế nào, mắc bệnh như vậy, đối với một gia đình nông thôn mà nói, quả thật là một đả kích rất nặng nề.

Lắc đầu thở dài, bác sĩ lại an ủi một hồi, lúc này mới rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện