Lão bát nói: “Vậy có thể giống nhau à? Anh có thể kiếm tiền, nhưng chúng tôi cũng không kém. Bây giờ con gái anh cần tiền, số tiền đấy nhỏ à? Anh muốn kéo cả nhà mình xuống nước à, anh em ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng, đạo lý này chẳng nhẽ anh không hiểu? Cha mẹ, nhà này nhất định phải chia, con cũng không muốn giúp Tô Nhiên đệm tiền thuốc men, con còn phải nuôi sống gia đình!’
Trong lòng ba Tô cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không để lộ cảm xúc.
Ông Tô trầm tư thật lâu, cũng biết thằng Năm hạ quyết tâm không buông tha trị liệu, nhà này xem ra phải tứ phân ngũ liệt.
“Chia!” Ông Tô phun ra một chữ.
...
Chuyện ông Tô gia chia nhà kinh động tất cả mọi người trong tô gia thôn.
Thôn dân đều tò mò, lão Tô gia đang yên ổn mà, như thế nào lại đột nhiên muốn chia nhà? Không phải là gia đình đoàn kết nhất sao?
Chuyện này lại muốn chia nhà?
Chia nhà thì chia đi, thế nhưng còn gọi cả cán bộ thôn ủy?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
Dân làng tò mò, nhao nhao đến cửa quan sát.
Việc này truyền đến lỗ tai bà nội Tô, bà ấy chỉ cười nhạt.
bà nội Tô, là một lão nhân có bối phận cao nhất trong thôn này ngoại trừ tộc trưởng Tô gia.
Bà ấy là cô họ của Tô gia, sau này gả cho ông nội Tô, còn sinh một đứa con trai, hy sinh trong kháng chiến chống Nhật. Năm đó con trai của bà ấy chính là quan chí đoàn trưởng, đó là chức quan lớn nhất trong thôn Tô gia, nhưng người tốt không có mạng, vì nước mà hy sinh.
Sau khi thành lập, chính phủ đã chia cho gia đình họ một ngôi nhà lớn coi như phần thưởng.
Căn nhà lớn này có năm gian phòng, nhưng chỉ có bà nội Tô cùng con dâu ở.
Thậm chí tộc trưởng còn khuyên bà ấy nên chọn con thừa tự, truyền hương khói.
Song bà nội Tô chỉ nói không vội.
Lúc này nghe nói chuyện xảy ra ở nhà ông Tô, bà ấy nói với con dâu mình: “Lão Tô này, thật sự là hồ đồ!’
Người ấy mà, tâm ngoan rồi lại có thể tàn nhẫn như vậy.
“Mẹ, Diệu Tông...” Con dâu bà nội Tô Tô cũng không khỏi có chút đau lòng, “Còn nhớ rõ năm đó lúc con mới gả tới đây, đứa nhỏ Diệu Tông này ở cùng với bà nội, sau đó đón về bên cạnh mẹ ruột, đãi ngộ một ngày không bằng một ngày.”
Bà nội Tô nói: “Nhà lão Tô kia, nhiều con trai như vậy, nhiều hơn một đứa, đối với Lưu Mỹ Quyên mà nói, không có gì to tát. Mất đi một Tô Diệu Tông, còn có bảy đứa con trai.”
Bà nội Tô nói: “Đa tử đa phúc, chuyện này thật là chuyện tốt, hết lần này tới lần khác Lưu Mỹ Quyên không biết đủ, không quý trọng.”
“Lưu Mỹ Quyên năm đó chạy nạn đến thôn Tô gia, chính là ngu muội vô tri. Cũng chỉ có lão Tô vốn nguyện ý cưới bà ta, đầu óc bà ta đôi khi chính là thiếu gân cốt. Năm đó bà ta đi làm người giúp việc cho nhà tư bản, Diệu Tông đi theo bà ta sinh hoạt, rõ ràng lúc ấy ông chủ nhìn trúng Diệu Tông, song bà ta còn không phải vì con trai út của mình, mà cứng rắn đoạt mất cơ hội của Diệu Tông chắc?”
Trong lòng ba Tô cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không để lộ cảm xúc.
Ông Tô trầm tư thật lâu, cũng biết thằng Năm hạ quyết tâm không buông tha trị liệu, nhà này xem ra phải tứ phân ngũ liệt.
“Chia!” Ông Tô phun ra một chữ.
...
Chuyện ông Tô gia chia nhà kinh động tất cả mọi người trong tô gia thôn.
Thôn dân đều tò mò, lão Tô gia đang yên ổn mà, như thế nào lại đột nhiên muốn chia nhà? Không phải là gia đình đoàn kết nhất sao?
Chuyện này lại muốn chia nhà?
Chia nhà thì chia đi, thế nhưng còn gọi cả cán bộ thôn ủy?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
Dân làng tò mò, nhao nhao đến cửa quan sát.
Việc này truyền đến lỗ tai bà nội Tô, bà ấy chỉ cười nhạt.
bà nội Tô, là một lão nhân có bối phận cao nhất trong thôn này ngoại trừ tộc trưởng Tô gia.
Bà ấy là cô họ của Tô gia, sau này gả cho ông nội Tô, còn sinh một đứa con trai, hy sinh trong kháng chiến chống Nhật. Năm đó con trai của bà ấy chính là quan chí đoàn trưởng, đó là chức quan lớn nhất trong thôn Tô gia, nhưng người tốt không có mạng, vì nước mà hy sinh.
Sau khi thành lập, chính phủ đã chia cho gia đình họ một ngôi nhà lớn coi như phần thưởng.
Căn nhà lớn này có năm gian phòng, nhưng chỉ có bà nội Tô cùng con dâu ở.
Thậm chí tộc trưởng còn khuyên bà ấy nên chọn con thừa tự, truyền hương khói.
Song bà nội Tô chỉ nói không vội.
Lúc này nghe nói chuyện xảy ra ở nhà ông Tô, bà ấy nói với con dâu mình: “Lão Tô này, thật sự là hồ đồ!’
Người ấy mà, tâm ngoan rồi lại có thể tàn nhẫn như vậy.
“Mẹ, Diệu Tông...” Con dâu bà nội Tô Tô cũng không khỏi có chút đau lòng, “Còn nhớ rõ năm đó lúc con mới gả tới đây, đứa nhỏ Diệu Tông này ở cùng với bà nội, sau đó đón về bên cạnh mẹ ruột, đãi ngộ một ngày không bằng một ngày.”
Bà nội Tô nói: “Nhà lão Tô kia, nhiều con trai như vậy, nhiều hơn một đứa, đối với Lưu Mỹ Quyên mà nói, không có gì to tát. Mất đi một Tô Diệu Tông, còn có bảy đứa con trai.”
Bà nội Tô nói: “Đa tử đa phúc, chuyện này thật là chuyện tốt, hết lần này tới lần khác Lưu Mỹ Quyên không biết đủ, không quý trọng.”
“Lưu Mỹ Quyên năm đó chạy nạn đến thôn Tô gia, chính là ngu muội vô tri. Cũng chỉ có lão Tô vốn nguyện ý cưới bà ta, đầu óc bà ta đôi khi chính là thiếu gân cốt. Năm đó bà ta đi làm người giúp việc cho nhà tư bản, Diệu Tông đi theo bà ta sinh hoạt, rõ ràng lúc ấy ông chủ nhìn trúng Diệu Tông, song bà ta còn không phải vì con trai út của mình, mà cứng rắn đoạt mất cơ hội của Diệu Tông chắc?”
Danh sách chương