Lục Nùng không ngờ bố Lục mẹ Lục còn dính vào trong đó.

Cha mẹ kiểu gì mới có thể nhân lúc cô con gái lớn đau lòng mệt nhọc vì vừa mới để tang chồng, không biết gì cả, dùng công việc của cô để đổi lấy tiền chứ? Chẳng lẽ họ không biết tình cảnh gian nan của con gái lớn sau này chỉ có thể dựa vào công việc y tá ấy nuôi sống mình và con ư?

Sợ rằng biết nhưng vẫn lén bán công việc của nguyên chủ.

Lục Nùng lập tức run rẩy, không hút hết ngụm máu cuối cùng củacon gái lớn thì không thoải mái à.

Nguyên chủ đúng là khổ tám đời mới đầu thai vào trong gia đình như vậy.

Cô không có thiện cảm đối với cả nhà nguyên chủ, càng chán ghét đối với chị họ thừa dịp cháy nhà hôi của này. Cô tỏ vẻ mặt tôi không biết cô đang nói cái gì, căn bản không dây dưa với cô ta chuyện cha mẹ đã bán công việc, quay lại nói với y tá trưởng: “Y tá trưởng, hôm nay tôi trở về là tới lấy tiền lương mà bệnh viện giữ mấy tháng này, trước đây đã nói nhân viên thời vụ lấy một nửa tôi lấy một nửa, ngài xem có thể thanh toán cho tôi hay không? Ngày mai tôi sẽ là đi làm lại.”

Lời này có hai tầng ý nghĩa, đầu tiên chắc nịch Lục Phương chính là một nhân viên thời vụ làm việc thay cô, nhân viên thời vụ chỉ có thể lấy một nửa tiền lương, một nửa kia cho Lục Nùng là đương nhiên.

Tầng thứ hai thật ra là nói với Lục Phương, chị tới từ chỗ nào thì về chỗ đó, ngoan ngoãn trả lại thứ của bà đây.

Còn về từ chức, có thể từ chức bất cứ lúc nào, nhưng không thể để Lục Phương được hời.

“Không được!” Lục Phương liền vội vàng ngăn cản, tuyệt đối không thể để cho Lục Nùng trở về, nếu như cô trở về thì chẳng phải mình lại phải đi làm việc vặt ở hậu cần ư?

Hậu cần nào có thể diện như làm y tá chứ, hơn nữa, lần này đi phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể có cơ hội chuyển lên chính thức, cô ta đã nói với đồi tượng vừa bàn rằng mình là y tá hợp tiêu chuẩn có biên chế của bệnh viện.

Cùng lúc đó, trong lòng Lục Phương không khỏi oán giận cha mình, không phải nói trong nhà Lục Nùng đang hỗn loạn nhất thời không về được bệnh viện ư?

Đã nói đợi cô ta làm lâu ở bệnh viện rồi, kết cục đã định, giả cũng biến thành thật, tính cách Lục Nùng lại yếu đuối, muốn phản kháng cũng không phản kháng được, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đâu?



Sao bây giờ cô lại chạy về bệnh viện chứ?

Y tá trưởng nghe thấy lời nói của Lục Nùng thì nhíu mày, nhìn Lục Phương: “Không phải cô nói sẽ mang tiền lương đến cho Lục Nùng à?”

Ban đầu Lục Phương tự mình tìm cô ấy nói Lục Nùng là em họ mình, cô ta có thể thuận tiện gửi tiền lương cho Lục Nùng, y tá trưởng nghĩ cũng phải, họ là người một nhà, ngay cả công việc cũng chuyển rồi, đưa tiền lương cho Lục Phương cũng bớt việc.

Ai ngờ lại có chuyện mạo danh thay thế này?

Trên gương mặt dẹt của Lục Phương hiện lên vẻ chột dạ, ấp úng giải thích: “Tôi, tôi còn chưa kịp đưa cho Nùng Nùng.”

“Đã ba tháng còn chưa kịp, tôi thấy căn bản là không định đưa cho.”

Một âm thanh đột nhiên vang lên, một lời nói toạc ra suy nghĩ của Lục Phương.

Thì ra mới vừa rồi Lục Phương bị y tá trưởng răn dạy, thoạt nhìn thì xung quanh không có ai, kì thực một đám y tá nhỏ đều đang tránh ở trong phòng nghe lén, xem trò cười của Lục Phương.

Lục Nùng và Lục Phương giằng co, bọn họ dứt khoát chạy thẳng đến xem náo nhiệt.

Người nói tên Trịnh Ngân Hoa, là một y tá làm việc tạm thời, trong các y tá xem trò cười của Lục Phương vừa nãy, cô ấy cười vui vẻ nhất.

Lúc này người đanh đá ấy còn lột luôn da mặt Lục Phương xuống mà giẫm đạp.

Lục Nùng nhìn thoáng qua cô gái có thù oán cùng Lục Phương, bới cô ấy ra từ trong trí nhớ.

... Có chỗ dựa thảo nào không lo ngại gì. Theo lý thì tiền lương làm việc tạm thời ít hơn so với làm việc chính thức còn không có biên chế, trước giờ đều là tầng đáy của chuỗi thức ăn, thậm chí còn bị khinh bỉ ở một vài đơn vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện