Nhưng đây là nơi nào? Đây là bệnh viện quân khu, phần lớn bệnh nhân là quân nhân, có người ở chức vị lãnh đạo cũng là quân nhân, người của bệnh viện tất nhiên sẽ có tình cảm đặc biệt đối với chiến sĩ, sẽ tôn trọng quả phụ của chiến sĩ hơn người ngoài.

Mà sau mấu câu nói của Lục Nùng, người chung quanh càng ngày càng nhiều, ai nấy trầm mặc nghe lời nói có khí phách của cô, vô thanh thắng hữu thanh.

Ánh mắt mọi người nhìn Lục Phương càng thêm khó chịu, ngay cả y tá trưởng cũng phản cảm nhìn cô ta, Lục Phương cực kì hoảng hốt, vừa muốn giải thích điều gì.

“Nói hay lắm!” Một cụ già mặc quân trang đi ra từ trong đám đông.

Y tá trưởng liền vội vàng tiến lên chào hỏi: “Viện trưởng, sao ngài lại tới đây?”

Viện trưởng khoát khoát tay, ý bảo y tá trưởng không cần để ý tới việc nhỏ không đáng kể, vài chủ nhiệm đi theo phía sau ông, chú hai chiếm hời của Lục Nùng cũng ở trong đó, cũng mặc quân trang, trên gương mặt rất giống Lục Phương nín nhịn mang theo tức giận.

Mã Tiểu Mai đứng ở ngoài đoàn người nháy mắt với Lục Nùng mấy cái. Cô ấy sợ tính cách Lục Nùng yếu mềm sẽ chịu thiệt, không đấu lại Lục Phương da mặt dày bèn đi tìm chủ nhiệm bảo vệ lẽ phải cho Lục Nùng, không ngờ nửa đường đụng phải viện trưởng đi kiểm tra phòng bệnh, viện trưởng nghe sự việc xong thì nhất định phải tới xem thử.

Tới rồi mới phát hiện, Lục Nùng hoàn toàn không cần người khác làm chủ, chỉ dựa vào chính cô đã có thể giải quyết Lục Phương.

Chỉ là một câu nói đã đào vô số cái hố cho Lục Phương.



Viện trưởng híp mắt đảo qua Lục Phương, cái nhìn này làm Lục Phương hết hồn. Sau đó viện trưởng xoay người nói với Lục Nùng bằng vẻ mặt ôn hòa: “Đồng chí Lục Nùng, cô yên lòng, có bất kỳ uất ức gì bệnh viện đều sẽ làm chủ cho cô, bệnh viện tuyệt đối sẽ không để mặc người khác bắt nạt cô, bất kể là ai cũng không được.”

Lục Nùng thông minh, thấy thế lập tức nói hùa theo: “Cảm ơn viện trưởng, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ xin Lục Phương trả lại tiền lương nên trả cho tôi.”

“Mặt khác, tôi chưa từng nói muốn chuyển công việc cho chị ta, làm phiền mọi người ở đây làm chứng cho tôi.”

Viện trưởng gật đầu, cảm thấy yêu cầu này vô cùng hợp lý, nhìn về phía Lục Phương: “Đồng chí Lục, cô đã nghe rõ chưa?”

Trong lòng Lục Phương có không cam tâm đến mấy cũng không dám phản bác viện trưởng, liên tục gật đầu: “Hiểu rồi hiểu rồi ạ.”

“Chỉ như vậy là đủ rồi à? Chẳng lẽ không cần xin lỗi vì cô đã nói năng tùy tiện ư?” Tiếng viện trưởng nghiêm túc: “Quan điểm của tôi và đồng chí Lục Nùng giống nhau, cùng cho rằng cô không có tư cách đánh giá một vị quân nhân hi sinh lừng lẫy, càng không có tư cách cười nhạo người nhà vị quân nhân anh hùng này, sau lưng cô ấy có quốc gia làm chỗ dựa, quốc gia tuyệt đối sẽ không phụ cô ấy. Chồng cô ấy bảo vệ quốc gia mới đổi lấy hôm nay cô có thể nói những lời hồ đồ mà không kiêng dè gì ở chỗ này, nếu như cô không thể ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề thì bệnh viện sẽ xem xét xử lý khai trừ cô.”

Thoạt tiên Lục Phương bị mắng ngay trước mặt của mọi người đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, cuối cùng lại bị lời khai trừ dọa cho gần chết, sắc mặt lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói với Lục Nùng: “Xin lỗi Nùng Nùng, là chị sai rồi, em tha thứ cho chị đi, về sau chị không dám nữa.”

Lục Nùng gật đầu một cái nói: “Tôi sẽ không tha thứ cho chị đâu.”

Lục Phương: “...”

Có lẽ là giọng điệu Lục Nùng quá mức thẳng thắn, mọi người lại không cảm thấy Lục Nùng không biến chiến tranh thành tơ lụa tha thứ cho Lục Phương có gì không đúng.

Cũng phải, lấy chuyện chồng qua đời này ra để châm biếm người khác, là người hay cáu thì đều sẽ ghi thù cả đời thù, huống chi đây còn là người nhà của một vị quân nhân, muốn người nhà rộng lượng tha thứ thì quả là làm lạnh lòng người.



“Nếu đã như vậy thì viết tội nặng trong hồ sơ, ban đầu làm việc ở đâu thì về đó, nếu còn lần nữa thì trực tiếp khai trừ!” Viện trưởng hạ thông điệp.

Cả người Lục Phương sợ đến co rúm lại, không còn bừa bãi kiêu ngạo nữa.

Sự việc đến đây xem như đã có kết thúc, Lục Phương dùng cái cớ đi lấy tiền cho Lục Nùng, ảo não theo cha cô ta chạy ra khỏi đoàn người.

Lúc gần đi, Lục Nùng rõ ràng nhìn thấy chú hai Lục âm thầm lại liếc cô một cái hung ác nham hiểm.

Lục Nùng mỉm cười với ông ta, xác định chú hai Lục không biết mình đã lấy Bùi Tịch An, bằng không sẽ không có thái độ này.

Bây giờ cô chỉ sợ chú hai Lục không tới gây chuyện với mình thôi, ngẫm lại ông ta cho là mình có thể mặc ông ta nắn bóp, kết quả đầu đập vào miếng sắt, chậc chậc, hình ảnh thật là đẹp.

Có chỗ dựa Bùi Tịch An ở đó, không dùng thì uổng phí.

Đoàn người tán đi, lúc này Lục Nùng gọi Trịnh Ngân Hoa lại: “Y tá Trịnh, cô chờ một chút.”

Trịnh Ngân Hoa vô cùng kinh ngạc: “Tôi ư?”

Lục Nùng: “Đúng vậy, tôi muốn hỏi cô có không muốn mua công việc của tôi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện