Thẩm Ký Minh đối chọi với áp lực, nhỏ giọng nói bên tai Bùi Tranh: “Chủ yếu là tôi muốn xem rốt cuộc mẹ kế cậu đánh bại mẹ ruột cậu - cô tôi - thế nào, cô ta lại còn có thể để cậu trông con mình nữa.”

“...”

Bùi Tranh thực sự không nhịn được liếc mắt: “Thằng nhóc con này liên quan gì tới mẹ nó?”

“.” Thẩm Ký Minh sờ đầu Bùi Tranh: “Vấn đề chính ở chỗ này.”

Bùi Tranh bực dọc hất tay Thẩm Ký Minh ra.

Trên xe, Lục Nùng ôm đầu cảm thấy đau đầu, thằng nhóc xấu xa Bùi Tranh này rõ ràng đã nhìn ra mẹ Ngô không biết tình hình bên trong, cố ý đùa bà ấy đây mà.

Cô nhìn Bùi Tịch An bằng ánh mắt khiển trách: Xem con trai lừa bịp của anh đi.

Bùi Tịch An bình tĩnh mở miệng: “Xuống xe đi.”

“Ôi, vâng ạ.” Nghe được mệnh lệnh, Tiểu Chu đẩy cửa xe ra, lên tiếng chào với Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh trước, sau đó lại mở cửa xe kế bên ghế lái ôm cái rương mây tre đan và túi vải to của mẹ Ngô ra, xách lên rồi chạy vào gác đỏ.

Trên xe chỉ còn lại hai người Lục Nùng và Bùi Tịch An, cô đã quên mất sự lúng túng lúc trước, nặng nề hừ một tiếng với Bùi Tịch An, chuẩn bị đi giải thích hiểu lầm sinh ra do chần chừ này với mẹ Ngô.



Bùi Tịch An và Lục Nùng đều xuống xe.

Lúc Lục Nùng đi xuống xe, vừa hay Thẩm Ký Minh và Bùi Tranh đã nói thầm xong ngẩng đầu lên.

Chạng vạng tối gió dịu dàng lướt qua, hất sợi tóc tản trên vai một người, một cây hoa dành dành ở cửa nhà hàng xóm cách vách khẽ lắc lư theo gió, một mùi hương vừa thanh vừa nồng phả tới từ không trung.

Có khoảnh khắc Thẩm Ký Minh không phân rõ mùi hương này rốt cuộc là hoa phả vào người hay là người nhiễm vào hoa, chỉ là sau khi hoàn hồn suy nghĩ cẩn thận thì lại sinh ra điểm ngơ ngẩn và hiểu ra từ đáy lòng.

“Thì ra mùi hoa dành dành là thế này.”

Bùi Tranh đập một phát vào Thẩm Ký Minh: “Cậu lẩm bẩm cái gì đó? Không phải nói muốn xem mẹ kế tôi ư? Nói một đằng làm một nẻo, chẳng phải hoa dành dành luôn có mùi này ư? Cậu đã ngửi bao nhiêu năm rồi.”

Lúc này Tiểu Cố Hoài nhìn thấy bóng dáng mẹ thì hưng phấn, cố gắng chìa hai tay về phía Lục Nùng muốn ôm: “Mẹ! Mẹ...”

Tới lúc này mẹ Ngô vẫn còn đang trong cơn chấn động, chợt nhìn thấy Lục Nùng thì như trông thấy cứu tinh.

Lục Nùng đi tới.

“... Mẹ kế cậu có lớn hơn cậu không?” Thẩm Ký Minh hỏi vấn đề mấu chốt.



Bùi Tranh: “...” Tuy chưa kịp hỏi Lục Nùng nhưng đáp án của câu hỏi này nhất định rất phiền lòng.

“Chắc lớn hơn tôi mười mấy tuổi đấy, hơn nữa cậu quản được à?” Không thể chịu thua, Bùi Tranh mạnh miệng, chắc nịch mẹ kế và cha mình cùng lứa tuổi.

“Được được được.” Thẩm Ký Minh đành chịu cười khẽ: “Tôi chỉ là không ngờ người như cha cậu cũng có ngày bị mỹ sắc mê hoặc. Cũng đúng, tự cổ anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân mà, huống hồ là mỹ nhân cỡ này, mẹ cậu cô tôi thua không oan.”

“Nhưng cậu cũng phải cẩn thận, có loại mỹ nhân được gọi là mỹ nhân rắn rết, cẩn thận có mẹ kế rồi, cha cũng biến thành cha dượng đấy.”

“Cậu thật sự không sợ chết à?”

Bùi Tranh dùng ánh mắt bội phục nhìn Thẩm Ký Minh, không biết Thẩm Ký Minh luôn chững chạc nổi điên cái gì, thấy ánh mắt cha cậu đã thay đổi, cậu bèn dịch sang bên cạnh mấy bước, tỏ ý không có quan hệ gì với người này.

Sau đó lại cực kì lớn tiếng tự cứu, quả là dùng hết toàn thân kỹ xảo để giải thích câu sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi: “Cha tôi tuyệt đối không phải loại người như vậy!”

Lục Nùng: “...” Được đấy, tình anh em cây khế.

Lúc nói chuyện tiếng Thẩm Ký Minh không nhỏ, vừa vặn bị Lục Nùng đi vào nghe thấy, hoặc có lẽ những lời này của cậu ta vốn là nói cho Lục Nùng nghe.

Mẹ Ngô cũng nghe được bèn trợn mắt mà nhìn, vô cùng xót xa cho tiểu thư nhà mình, lúc này bà ấy có ngu xuẩn hơn nữa cũng đã hiểu ra đôi chút, rất có thể tiểu thư đã tái giá cho người đàn ông họ Bùi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện