Nhà họ Bùi, mẹ Ngô đứng ở cửa phòng bếp nghe hết tất cả, sau đó yên lặng trở về phòng bếp, quyết định làm thêm chút cơm và đồ ăn.
Bữa trưa sau khi cả nhà tụ tập trên bàn ăn, tất nhiên Bùi Tịch An cũng nhìn thấy Bùi Tranh mời bạn bè về nhà ăn, liếc mắt nhìn cậu nói: “Cơm nước xong bốn đứa ở lại làm việc.”
Bốn đứa, kể cả Bùi Tranh đều không dám thở mạnh, vội vàng gật đầu bằng lòng, cuối cùng mới có cơ hội lên bàn ăn cơm.
Lúc này, Lục Nùng ôm Cố Hoài đi xuống lầu kéo ghế ra ngồi xuống. Từ khoảnh khắc Lục Nùng xuất hiện, ánh mắt Tưởng Duật và Trương Khai Bình bất giác đi theo, vẻ mặt dại ra, rất lâu mới hoàn hồn lại được.
Trương Khai Bình khép cái miệng đang há to lại, thì thào nói: “Thì ra mẹ kế cậu thật sự là một tiên nữ.”
Bùi Tranh đang uống nước, nghe vậy thì phun ra, giẫm một cú lên chân Trương Khai Bình, nghiền hai phát thật mạnh.
Kẻ hãm hại anh em gì thế này, ngay trước mặt cả nhà (nhất là Lục Nùng), cậu không cần thể diện ư? Ngay cả cha ruột Bùi Tịch An cũng kinh ngạc nhìn về phía cậu, cái nhìn này càng làm cho Bùi Tranh buồn bực.
“Cảm ơn đã khen ngợi, cháu cũng không tệ.” Lục Nùng cảm thấy người anh em mập này của Bùi Tranh là một người không tệ, có thể sống chung.
Mẹ Ngô cười híp mắt múc thêm bát canh giò heo cho Bùi Tranh, Bùi Tranh được cưng mà sợ, không hiểu sao bà ấy thay đổi nhiều như vậy, ngày hôm qua còn lạnh nhạt đối với cậu.
“Cảm ơn, cảm ơn mẹ Ngô, cháu tự mình bưng là được.” Bùi Tranh nhận lấy chén canh.
Mấy người khác không có đãi ngộ tốt như vậy, nhưng bọn họ không hề oán giận, bởi vì đồ ăn mẹ Ngô làm thực sự quá ngon.
Sắc hương vị đủ cả, không nói khoa trương chút nào, cả đời này họ chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy.
Cơm nước xong, Bùi Tịch An ngồi xe đến bộ đội.
Lục Nùng nói với mẹ Ngô chuyện muốn đi chụp ảnh, bảo bà ấy thay bộ quần áo đẹp nhất sau đó sẽ chuẩn bị thêm mấy bộ, sau khi đến quán chụp ảnh thì thay quần áo chụp tiếp.
Cô mở rương hành lý của Tiểu Cố Hoài ra, lấy một bộ quân trang màu xanh từ bên trong ra, một bộ âu phục nhỏ, còn có một bộ trang phục hải quân cho trẻ con.
Thay bộ quân trang màu xanh lá cho Tiểu Cố Hoài, đến rồi sẽ chụp luôn bộ này.
Còn về cô thì càng mang nhiều hơn, hiện tại cũng mặc quân trang màu xanh lá.
Đồ chuẩn bị để thay ở quán chụp ảnh có một bộ sườn xám mềm mại màu trắng, một cái váy kiểu tây, còn có một bộ váy lụa trắng ren dài phối với trùm đầu thủ công phục cổ.
Thật ra bộ cuối cùng là áo cưới cô dâu kiểu châu Âu, năm chị họ kết hôn đã cố ý gửi bưu điện đến cho Lục Nùng nhưng bởi vì quần áo không mặc hằng ngày được, nguyên chủ cũng kết hôn từ lâu rồi không dùng tới nó, cho nên vẫn bị đặt ở đáy hòm.
Ren phức tạp, ngọc trai thật nhỏ... Thực sự quá đẹp rồi, Lục Nùng không nỡ để nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, huống hồ năm nay đã là sáu ba rồi, trừ lần này, cả đời cô rất có thể sẽ không còn cơ hội mặc áo cưới nữa.
Sau một phen thu xếp, Lục Nùng ôm Tể Tể, mẹ Ngô mang theo rương mây lớn đi xuống lầu.
Không ngờ Bùi Tranh đang ngồi trên ghế sô pha dưới lầu đọc báo, cậu thấy Lục Nùng và Tể Tể mặc quân trang xanh lá, mẹ Ngô thì mặc giống phu nhân nhà giàu, trong tay còn xách theo hành lý thì hỏi với vẻ mặt quái dị: “Cuối cùng dì cũng không chịu nổi cha tôi, muốn đi rồi ư? Dì có thể đi một mình, để mẹ Ngô và Tiểu Hoài ở lại không?”
Lục Nùng lười tính toán với cậu, nói cho cậu biết: “Bọn dì muốn đi chụp ảnh.”
“Chụp ảnh? Chụp ảnh cần mang một rương hành lý như thế ư?”
Nhưng rất nhanh Bùi Tranh đã không đắn đo vấn đề rương hành lý nữa, cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì hưng phấn mà nói: “Mọi người chờ tôi một chút, tôi lên lầu thay quần áo cùng đi với mọi người.”
... Cũng không phải không được, Bùi Tranh mà đi thì vừa lúc có sức lao động miễn phí, không cần tự mình xách rương nữa.
Chỉ chốc lát sau, Bùi Tranh đi xuống từ trên lầu, cậu mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen trang trọng, đội mũ học sinh, bộ áo Tôn Trung Sơn thể hiện rõ khí phách thiếu niên trên người cậu, giống như đi ra từ dân quốc.
Quan trọng nhất là một cái huy hiệu trường cài trước ngực.
Bùi Tranh ra sức ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía ba người Lục Nùng.
Khóe miệng Lục Nùng giật giật, bày ra vẻ mặt mờ mịt không hiểu giống mẹ Ngô.
Bùi Tranh thấy thế thì nổi giận, người khác không biết bạn đang khoe khoang cái gì, trong nháy mắt liền mất đi lạc thú khoe khoang.
Lục Nùng lập tức sảng khoái, ha ha ha ha ha ha.
Bữa trưa sau khi cả nhà tụ tập trên bàn ăn, tất nhiên Bùi Tịch An cũng nhìn thấy Bùi Tranh mời bạn bè về nhà ăn, liếc mắt nhìn cậu nói: “Cơm nước xong bốn đứa ở lại làm việc.”
Bốn đứa, kể cả Bùi Tranh đều không dám thở mạnh, vội vàng gật đầu bằng lòng, cuối cùng mới có cơ hội lên bàn ăn cơm.
Lúc này, Lục Nùng ôm Cố Hoài đi xuống lầu kéo ghế ra ngồi xuống. Từ khoảnh khắc Lục Nùng xuất hiện, ánh mắt Tưởng Duật và Trương Khai Bình bất giác đi theo, vẻ mặt dại ra, rất lâu mới hoàn hồn lại được.
Trương Khai Bình khép cái miệng đang há to lại, thì thào nói: “Thì ra mẹ kế cậu thật sự là một tiên nữ.”
Bùi Tranh đang uống nước, nghe vậy thì phun ra, giẫm một cú lên chân Trương Khai Bình, nghiền hai phát thật mạnh.
Kẻ hãm hại anh em gì thế này, ngay trước mặt cả nhà (nhất là Lục Nùng), cậu không cần thể diện ư? Ngay cả cha ruột Bùi Tịch An cũng kinh ngạc nhìn về phía cậu, cái nhìn này càng làm cho Bùi Tranh buồn bực.
“Cảm ơn đã khen ngợi, cháu cũng không tệ.” Lục Nùng cảm thấy người anh em mập này của Bùi Tranh là một người không tệ, có thể sống chung.
Mẹ Ngô cười híp mắt múc thêm bát canh giò heo cho Bùi Tranh, Bùi Tranh được cưng mà sợ, không hiểu sao bà ấy thay đổi nhiều như vậy, ngày hôm qua còn lạnh nhạt đối với cậu.
“Cảm ơn, cảm ơn mẹ Ngô, cháu tự mình bưng là được.” Bùi Tranh nhận lấy chén canh.
Mấy người khác không có đãi ngộ tốt như vậy, nhưng bọn họ không hề oán giận, bởi vì đồ ăn mẹ Ngô làm thực sự quá ngon.
Sắc hương vị đủ cả, không nói khoa trương chút nào, cả đời này họ chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy.
Cơm nước xong, Bùi Tịch An ngồi xe đến bộ đội.
Lục Nùng nói với mẹ Ngô chuyện muốn đi chụp ảnh, bảo bà ấy thay bộ quần áo đẹp nhất sau đó sẽ chuẩn bị thêm mấy bộ, sau khi đến quán chụp ảnh thì thay quần áo chụp tiếp.
Cô mở rương hành lý của Tiểu Cố Hoài ra, lấy một bộ quân trang màu xanh từ bên trong ra, một bộ âu phục nhỏ, còn có một bộ trang phục hải quân cho trẻ con.
Thay bộ quân trang màu xanh lá cho Tiểu Cố Hoài, đến rồi sẽ chụp luôn bộ này.
Còn về cô thì càng mang nhiều hơn, hiện tại cũng mặc quân trang màu xanh lá.
Đồ chuẩn bị để thay ở quán chụp ảnh có một bộ sườn xám mềm mại màu trắng, một cái váy kiểu tây, còn có một bộ váy lụa trắng ren dài phối với trùm đầu thủ công phục cổ.
Thật ra bộ cuối cùng là áo cưới cô dâu kiểu châu Âu, năm chị họ kết hôn đã cố ý gửi bưu điện đến cho Lục Nùng nhưng bởi vì quần áo không mặc hằng ngày được, nguyên chủ cũng kết hôn từ lâu rồi không dùng tới nó, cho nên vẫn bị đặt ở đáy hòm.
Ren phức tạp, ngọc trai thật nhỏ... Thực sự quá đẹp rồi, Lục Nùng không nỡ để nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, huống hồ năm nay đã là sáu ba rồi, trừ lần này, cả đời cô rất có thể sẽ không còn cơ hội mặc áo cưới nữa.
Sau một phen thu xếp, Lục Nùng ôm Tể Tể, mẹ Ngô mang theo rương mây lớn đi xuống lầu.
Không ngờ Bùi Tranh đang ngồi trên ghế sô pha dưới lầu đọc báo, cậu thấy Lục Nùng và Tể Tể mặc quân trang xanh lá, mẹ Ngô thì mặc giống phu nhân nhà giàu, trong tay còn xách theo hành lý thì hỏi với vẻ mặt quái dị: “Cuối cùng dì cũng không chịu nổi cha tôi, muốn đi rồi ư? Dì có thể đi một mình, để mẹ Ngô và Tiểu Hoài ở lại không?”
Lục Nùng lười tính toán với cậu, nói cho cậu biết: “Bọn dì muốn đi chụp ảnh.”
“Chụp ảnh? Chụp ảnh cần mang một rương hành lý như thế ư?”
Nhưng rất nhanh Bùi Tranh đã không đắn đo vấn đề rương hành lý nữa, cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì hưng phấn mà nói: “Mọi người chờ tôi một chút, tôi lên lầu thay quần áo cùng đi với mọi người.”
... Cũng không phải không được, Bùi Tranh mà đi thì vừa lúc có sức lao động miễn phí, không cần tự mình xách rương nữa.
Chỉ chốc lát sau, Bùi Tranh đi xuống từ trên lầu, cậu mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen trang trọng, đội mũ học sinh, bộ áo Tôn Trung Sơn thể hiện rõ khí phách thiếu niên trên người cậu, giống như đi ra từ dân quốc.
Quan trọng nhất là một cái huy hiệu trường cài trước ngực.
Bùi Tranh ra sức ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía ba người Lục Nùng.
Khóe miệng Lục Nùng giật giật, bày ra vẻ mặt mờ mịt không hiểu giống mẹ Ngô.
Bùi Tranh thấy thế thì nổi giận, người khác không biết bạn đang khoe khoang cái gì, trong nháy mắt liền mất đi lạc thú khoe khoang.
Lục Nùng lập tức sảng khoái, ha ha ha ha ha ha.
Danh sách chương