Ảnh chụp của Tể Tể cực kì đáng yêu, Lục Nùng bảo cậu cúi chào với máy ảnh, lại bảo cậu bày ra các loại tư thế lạnh lùng, đáng yêu, khôi hài, Tể Tể đều ngoan ngoãn làm theo, đúng là vừa ngoan vừa đáng yêu, Lục Nùng liền hôn cậu một cái.

Sau đó dứt khoát thay hai bộ quần áo khác cho Tể Tể, chụp một bộ chân dung cá nhân.

Đến khi Tể Tể đã thấm mệt, Lục Nùng đến phòng thay đồ thay sườn xám, người thợ già đã để mẹ Ngô và Bùi Tranh thay phiên chụp ảnh cá nhân rồi.

Bên trong phòng hóa trang, Lục Nùng cởi mái tóc ra, búi mái tóc thành một búi, sau đó dùng một cây trâm tua rua cài lên, đeo hoa tai làm bằng ngọc trai, thay một đôi giày đế thấp màu trắng bọc một nửa có dây buộc, sau khi ăn diện xong liền chậm rãi đi ra từ phòng thay đồ.

Con trai Tiểu Trương của thợ chụp ảnh đang lau chùi ghế bành, ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái vừa vặn thấy Lục Nùng đã thay đồ xong, lập tức si mê.

Đến khi bị người thợ già gõ đầu mới hoàn hồn tiếp tục làm việc, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc trộm Lục Nùng.

Bên kia Bùi Tranh đã chụp xong đang dựa vào tường một cách lười nhác, thấy Lục Nùng đi ra cũng bất giác đứng thẳng, nói thầm trong lòng bà mẹ kế này của mình đúng là lần nào cũng có thể đẹp hơn một mức độ nữa.

Người bình tĩnh nhất là mẹ Ngô, bà ấy ôm Tiểu Cố Hoài hỏi cậu: “Mẹ có xinh đẹp hay không?”

Tiểu Cố Hoài dùng sức gật đầu, cất giọng nói non nớt: “Mẹ, xinh đẹp.”

Lục Nùng nháy mắt mấy cái với cậu bé, đi tới ngồi dưới ánh đèn, so với cơ thể mảnh khảnh của cô thì ghế bành rất rộng, thân thể cô nghiêng sang một bên, tay đặt lên tay vịn của ghế bành, chân bắt chéo, đầu hơi nghiêng so với ống kính, lộ ra đường nét cổ tinh tế, tua trâm hơi rủ xuống giao hòa với ngọc trai bên tai.

Người thợ già không nhiều lời nữa, vội vàng tiến vào trong vải nhung, ấn nhanh lưu lại khoảnh khắc quý giá đẹp đẽ này.

Sau khi chụp xong tấm hình này, Lục Nùng lại ôm Tể Tể vào kính, cậu bé đang mặc âu phục nhỏ, tinh xảo đáng yêu, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, đứng bên ôm chân Lục Nùng, Lục Nùng thì ngồi ngay ngắn trên ghế bành, vừa lúc cosplay mẹ con thời dân quốc.



Kế tiếp mẹ Ngô ngồi trên ghế bành ôm Tể Tể, Lục Nùng đứng ở phía sau mẹ Ngô, tay vịn vai mẹ Ngô chụp một tấm.

Cuối cùng, Lục Nùng lại thay áo cưới, thật ra cô thích phần đầu nhất, trên đầu dùng ngọc trai kích cỡ rất đều bện thành một vòng hoa, trên vòng hoa khảm đá quý nhỏ, phía dưới nối liền với áo lụa thật dài, uốn lượn rũ xuống sau người.

Váy ren dài không bồng, thiết kế phỏng theo sườn xám khiến nó dán vào đường cong cơ thể, tỉ mỉ khắc họa thân thể tuyệt diệu, làn váy cũng không quá dài, chỉ đến mặt giày.

Găng tay ren có cùng loại hoa văn uốn lượn tới khuỷu tay.

Khi cô đứng quay người lại trước ống kính, người bên trong quán chụp ảnh đều vô thức ngừng thở.

Mãi đến khi tiếng đẩy cửa phá vỡ sự vắng lặng của căn phòng.

“Lão Trương, có ở đó không? Mấy anh em thiếu tiền tiêu vặt rồi, mau ra đây...”

Vài thanh niên dáng vẻ lưu manh nhìn chằm chằm Lục Nùng đến mức tròng mắt sắp lòi cả ra ngoài, Lục Nùng cực kì khó chịu đối với loại ánh mắt này, còn tầm mắt mấy tên thanh niên kia dần dần trở nên hèn mọn.

Tiểu Trương lập tức phản ứng lại, đi tới bên cạnh mấy người này thấp giọng khẩn cầu nói: “Các vị đại ca, bây giờ có khách trong tiệm, chúng ta đi ra ngoài bàn, đi ra ngoài tôi sẽ đưa tiền cho các anh.”

Người cầm đầu liếc mắt nhìn Tiểu Trương, đẩy anh ta ra: “Anh là cái thá gì? Tránh ra cho tôi.”

Vừa nói vừa đi tới hướng Lục Nùng: “Hì hì, ngày hôm nay mấy anh em gặp may, gặp được nhân gian cực phẩm rồi. Cô em, vui đùa một chút cùng các anh trai được không? Tiểu bạch kiểm có gì tốt, đi cùng các anh trai mới tốt, các anh trai sẽ để em ăn ngon mặc đẹp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện