“Chị có nói gì hả? Chị nói gì hại em, còn hại cả nhà mình nữa? Trong mắt em chị xấu xa như vậy sao, hay là không có đầu óc như vậy? Lý Tiểu Lục, chị là chị dâu của em, em đừng ỷ vào mình tuổi nhỏ mà không giữ mồm giữ miệng, nói nhăng nói cuội chị đã không phải người rồi sao? Tuổi chị lớn hơn em, muối ăn còn nhiều hơn em đấy, khỏi cần em dạy chị làm người! Dù sao, dù sao chị cũng không thẹn với lương tâm!”

Lý Thanh Lê “phì” một tiếng: “Chị ba, tính chân thực trong lời này của chị cũng lớn quá rồi, vậy tháng trước người đặt điều nói Tiểu Uông người ta và cha anh ta lớn lên không giống nhau, cảm thấy không giống con đẻ bị cha mẹ ruột của người ta cầm đòn gánh đánh tới tận cửa có phải là chị không? Tháng trước nữa nói Vương quả phụ người ta và tên ế Lý Nhị có tư tình, bị người ta tố cáo tới tận chỗ anh ba họ, nếu không phải anh họ cản lại thì người ta đã báo tới công xã rồi! Còn cả tháng trước trước nữa… chị còn cần em nói không?”

“Vậy có thể trách chị được sao? Ai kêu Tiểu Uông và cha cậu ta lớn lên không giống nhau một chút nào? Còn cả quả phụ Vương đó nữa, tên ế Lý Nhị gánh nước cho cô ta có nói có cười, chị đã tận mắt nhìn thấy, còn có thể sai sao?” Chị ba Lý ngẩng đầu không chịu thua.

Bàn về cãi nhau Lý Thanh Lê chưa từng chịu thua ai, cô xắn tay áo đứng dậy cùng chị hai Lý trừng mắt bắn tia lửa đôm đốp văng khắp nơi, nước miếng phun vào nhau đầy kích động.

“Chị không sai lẽ nào là lỗi của Tiểu Uông? Trách bản thân mình lớn lên không ưa nhìn sao? Cha mẹ Tiểu Uông người ta đang sống rất tốt, chị cứ cố tình chen miệng vào khiến người ta ầm ĩ đến gà bay chó sủa, vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau! Chị còn không sai? Chị là Quan Âm nương nương từ trời hạ phàm có đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện sao? Hay là chó nhà ai tu chín trăm năm cuối cùng cũng thành tinh, không có việc tìm việc giúp mèo già bắt chuột? Vết sẹo lành rồi chị đã quên đau? Chị có thể như vậy, sao chị không lên trời luôn đi?”

“Còn cả quả phụ Vương người ta chăm ba đứa con vốn đã vất vả, chị nói như vậy sau này còn ai dám giúp cô ta gánh nước nữa? Cô ta còn gặp người thế nào được nữa? Còn nữa, hai người một là quả phụ, một là tên ế lâu năm, có chọc vào mắt chị sao? Nhà chị ở biển sao, quản nhiều như vậy làm gì?”

“Chị… chị… dù sao chị cũng không thẹn với lương tâm!” Chị ba Lý nghẹn nửa ngày mới nặn ra được một câu như vậy, thật ra bàn về văn chương cô ta không bằng loại trưởng giả như Lý Thanh Lê, cô ta cũng không biết ăn nói như Lý Thanh Lê câu nào cũng đầy đạo lý, ngay cả tốc độ nhả chữ chửi người cũng không bằng cô, trong lúc nhất thời không tìm ra được lời gì để phản bác.

Chị ba Lý càng nghĩ càng tức, tức đến mức dạ dày phát đau, cả người run rẩy, rõ ràng trước đó chỉ có mình khiến người ta tức khóc mà thôi!

“Chị không thẹn với lương tâm thì có thể nói năng vớ vẩn sao? Vậy vô tâm giết người cũng không phải vô tội hay sao? Nhị Bảo đen thui chẳng giống anh ba em chút nào, có phải người khác cũng có thể nghi ngờ nó không phải con ruột không?” Lý Thanh Lê cũng thật bẻm mép, khí thế còn mạnh, hoàn toàn như một ngọn núi lớn áp chế chị ba Lý.

Chị ba Lý lập tức sững sờ, đột nhiêu “oa” một tiếng ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu gối khóc: “Chị không sống được nữa! Chị không sống nổi nữa mất! Chị sinh ba đứa con cho nhà họ Lý các em, mệt đến chết đi sống lại, kết quả bị người dội chậu phân to như vậy lên đầu! Chị sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

Lý Thanh Lê khoanh tay trông rất thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt chán ghét: “Một khóc hai náo ba thắt cổ đều là trò em chơi còn thừa! Cãi nhau thật rồi cũng cũng không làm nên sóng gió gì, nhàm chán.”

Chị ba Lý khóc càng to hơn.

Bà Điêu thở phì phò chạy bước nhỏ qua, kết quả thấy chị ba Lý ngồi trên đất vỗ đất gào khóc giống như bà điên, bà ta đi qua thấy Lý Thanh Lê không sao, vẻ khẩn trương trên mặt đổi ngay thành một tia ghét bỏ.

“Vợ thằng ba không nấu cơm đi còn ngồi đó làm gì? Từng này tuổi rồi còn lăn lộn la lối om sòm trên đất, cũng không sợ con cái nhìn thấy mà chê cười sao? Còn không mau đứng dậy nấu cơm đi!” Bà Điêu không ngu, nhìn bộ dáng này cũng biết trận cãi nhau này con gái mình đã chiếm thế thượng phong.

Chị ba Lý dùng mu bàn tay lau nước mắt, hùng hổ đáp: “Con không đứng! Con phải đợi cha Nhị Bảo về cho anh ấy xem em gái anh ấy bắt nạt một người làm vợ như con thế nào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện