Thời tiết nóng nực, ánh mặt trời hầm hập gay gắt, nhưng nhiệt độ tận sâu trong núi rừng lại không cao, đại thụ um tùm chắn ánh nắng bên ngoài, dưới tàng cây còn thấp thoáng hơi ẩm thấp.
Lục Giai Giai nằm trên đất, trong đầu hiện lên một vài ký ức lạ lùng.
Trong tay một người đàn ông cầm trứng gà của cô nhưng lại kiêu ngạo nói với cô: “Lục Giai Giai, tôi chỉ coi cô là em gái, sau này cô đừng mặt dày mày dạn bám theo tôi nữa, tôi không thích cô.”
“Tôi chỉ coi cô là em gái chứ không có suy nghĩ gì khác, đúng rồi, công việc của cô có thể nhường cho tôi làm vài ngày được không? Trời nóng quá, cơ thể tôi có hơi khó chịu.”
…
“Ưm…” Lục Giai Giai tỉnh lại trong cơn đau đầu cực độ, ký ức xa lạ đột nhiên bị nhồi vào bên trong khiến cô bị vây ở trạng thái mơ hồ.
Cô chớp mắt vài cái mới nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
… Không phải cô gặp tai nạn giao thông chết rồi sao? Tại sao chớp mắt một cái đến nơi trông giống rừng nguyên sinh như vậy.
Lục Giai Giai còn chưa kịp nghĩ đã xảy ra chuyện gì lại phát hiện trên cánh tay mình có một con rắn đen, con ngươi của cô lập tức co rút lại.
Cô muốn kêu lên nhưng cổ họng giống như bị nhét cát, khàn đặc yếu ớt gọi không thành tiếng, ngay cả cơ thể cũng đau không cử động nổi.
Rất nhanh con rắn đã nhào về phía cô cắn, Lục Giai Giai sợ hãi nhắm chặt mắt lại, đợi một lúc nhưng cơn đau trong dự kiến cũng không tới.
Cô hơi hé mắt nhìn, trong mắt xuất hiện một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông phía trước ngồi xổm trên đất, đôi mắt sắc bén lạnh lùng. Anh mặc một bộ đồ màu xám đen đã giặt đến bạc màu, nửa người trên lộ ra cánh tay rắn chắn, cái quần bên dưới bó ở cẳng chân, cô thậm chí còn nhìn thấy một lỗ thủng ở bên rìa, ngay cả đi trên chân cũng là giày rơm.
Con rắn quấn trên cánh tay anh hết vòng này đến vòng khác. Cơ bắp trên tay người đàn ông nhô lên, mồ hôi chảy dọc theo đường nét cơ bắp mang theo sức bùng nổ.
Ngón tay thô to của người đàn ông bóp chặt đầu con rắn, lòng đen của anh ta sắc bén, bên thái dương có một nốt ruồi, giữa đôi lông mày mang vẻ lạnh lùng kiên cường phủ đầy nét u ám.
Lục Giai Giai nhìn người trước mặt với vẻ ngơ ngác.
Sau mười mấy giây, con rắn đã không còn động tĩnh, cơ thể rớt khỏi cánh tay người đàn ông.
Anh đựng con rắn vào cái gùi sau lưng mà mặt không đổi sắc, sau đó nhìn về phía Lục Giai Giai sắc mặt trắng bệch.
Cô gái mặt mày tinh xảo, trên mặt còn dính bùn nhưng làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh trừng thật to, mang theo một chút vẻ hoảng sợ và tò mò dò xét, vừa nhìn đã biết từ nhỏ được nuông chiều đến lớn.
Người đàn ông chợt rời mắt đi, một giây sau sắc mặt đã lạnh lùng nhấc chân đi qua một bên.
Lục Giai Giai dùng hết sức mình móc ngón tay vào ống quần người đàn ông hơi kéo lại, cô hé miệng, giọng nói thều thào: “Đừng đi, cứu tôi với…”
Mu bàn tay của cô gái trẻ đang dán lên chân anh, mang tới sự ấm áp cho xúc giác
Chân của Tiết Ngạn như bị chôn xuống, anh cúi đầu liếc mắt nhìn.
Lục Giai Giai lại không chống đỡ được nữa, cuối cùng ngất xỉu trong tiếng thở dốc.
Khi cô lại tỉnh lại đã nằm trên lưng người đàn ông.
Vai của anh rất rộng, cả người cô nằm bên trên vẫn còn để lại không gian rất lớn.
Tròng mắt của Lục Giai Giai nhúc nhích, lại phát hiện ra mình đang ở trong rừng cây.
Cũng không biết có phải tị hiềm hay không mà người đàn ông vẫn luôn cố gắng bỏ cô lại phía sau, chỉ sợ đụng thêm một phân vào người cô.
Nhưng chính vì như vậy cô lại vô cùng không có cảm giác an toàn, lảo đảo sắp ngã xuống.
Lục Giai Giai cố gắng ngẩng đầu, tay của cô đang bám nhẹ bên vai của anh, để khiến cơ thể mình vững hơn cô mới nhích lên trên, vòng tay quanh cổ người đàn ông một cách vô lực.
Trong nháy mắt Tiết Ngạn dừng bước chân, hô hấp có hơi nóng rực, trên lưng là một cục mềm nhũn lại khiến cơ thể anh căng cứng không biết nên làm thế nào.
Anh rũ mắt nhìn bàn tay trắng trẻo của cô gái, lạnh giọng nói: “Thu tay về!”
Lục Giai Giai nằm trên đất, trong đầu hiện lên một vài ký ức lạ lùng.
Trong tay một người đàn ông cầm trứng gà của cô nhưng lại kiêu ngạo nói với cô: “Lục Giai Giai, tôi chỉ coi cô là em gái, sau này cô đừng mặt dày mày dạn bám theo tôi nữa, tôi không thích cô.”
“Tôi chỉ coi cô là em gái chứ không có suy nghĩ gì khác, đúng rồi, công việc của cô có thể nhường cho tôi làm vài ngày được không? Trời nóng quá, cơ thể tôi có hơi khó chịu.”
…
“Ưm…” Lục Giai Giai tỉnh lại trong cơn đau đầu cực độ, ký ức xa lạ đột nhiên bị nhồi vào bên trong khiến cô bị vây ở trạng thái mơ hồ.
Cô chớp mắt vài cái mới nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
… Không phải cô gặp tai nạn giao thông chết rồi sao? Tại sao chớp mắt một cái đến nơi trông giống rừng nguyên sinh như vậy.
Lục Giai Giai còn chưa kịp nghĩ đã xảy ra chuyện gì lại phát hiện trên cánh tay mình có một con rắn đen, con ngươi của cô lập tức co rút lại.
Cô muốn kêu lên nhưng cổ họng giống như bị nhét cát, khàn đặc yếu ớt gọi không thành tiếng, ngay cả cơ thể cũng đau không cử động nổi.
Rất nhanh con rắn đã nhào về phía cô cắn, Lục Giai Giai sợ hãi nhắm chặt mắt lại, đợi một lúc nhưng cơn đau trong dự kiến cũng không tới.
Cô hơi hé mắt nhìn, trong mắt xuất hiện một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông phía trước ngồi xổm trên đất, đôi mắt sắc bén lạnh lùng. Anh mặc một bộ đồ màu xám đen đã giặt đến bạc màu, nửa người trên lộ ra cánh tay rắn chắn, cái quần bên dưới bó ở cẳng chân, cô thậm chí còn nhìn thấy một lỗ thủng ở bên rìa, ngay cả đi trên chân cũng là giày rơm.
Con rắn quấn trên cánh tay anh hết vòng này đến vòng khác. Cơ bắp trên tay người đàn ông nhô lên, mồ hôi chảy dọc theo đường nét cơ bắp mang theo sức bùng nổ.
Ngón tay thô to của người đàn ông bóp chặt đầu con rắn, lòng đen của anh ta sắc bén, bên thái dương có một nốt ruồi, giữa đôi lông mày mang vẻ lạnh lùng kiên cường phủ đầy nét u ám.
Lục Giai Giai nhìn người trước mặt với vẻ ngơ ngác.
Sau mười mấy giây, con rắn đã không còn động tĩnh, cơ thể rớt khỏi cánh tay người đàn ông.
Anh đựng con rắn vào cái gùi sau lưng mà mặt không đổi sắc, sau đó nhìn về phía Lục Giai Giai sắc mặt trắng bệch.
Cô gái mặt mày tinh xảo, trên mặt còn dính bùn nhưng làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh trừng thật to, mang theo một chút vẻ hoảng sợ và tò mò dò xét, vừa nhìn đã biết từ nhỏ được nuông chiều đến lớn.
Người đàn ông chợt rời mắt đi, một giây sau sắc mặt đã lạnh lùng nhấc chân đi qua một bên.
Lục Giai Giai dùng hết sức mình móc ngón tay vào ống quần người đàn ông hơi kéo lại, cô hé miệng, giọng nói thều thào: “Đừng đi, cứu tôi với…”
Mu bàn tay của cô gái trẻ đang dán lên chân anh, mang tới sự ấm áp cho xúc giác
Chân của Tiết Ngạn như bị chôn xuống, anh cúi đầu liếc mắt nhìn.
Lục Giai Giai lại không chống đỡ được nữa, cuối cùng ngất xỉu trong tiếng thở dốc.
Khi cô lại tỉnh lại đã nằm trên lưng người đàn ông.
Vai của anh rất rộng, cả người cô nằm bên trên vẫn còn để lại không gian rất lớn.
Tròng mắt của Lục Giai Giai nhúc nhích, lại phát hiện ra mình đang ở trong rừng cây.
Cũng không biết có phải tị hiềm hay không mà người đàn ông vẫn luôn cố gắng bỏ cô lại phía sau, chỉ sợ đụng thêm một phân vào người cô.
Nhưng chính vì như vậy cô lại vô cùng không có cảm giác an toàn, lảo đảo sắp ngã xuống.
Lục Giai Giai cố gắng ngẩng đầu, tay của cô đang bám nhẹ bên vai của anh, để khiến cơ thể mình vững hơn cô mới nhích lên trên, vòng tay quanh cổ người đàn ông một cách vô lực.
Trong nháy mắt Tiết Ngạn dừng bước chân, hô hấp có hơi nóng rực, trên lưng là một cục mềm nhũn lại khiến cơ thể anh căng cứng không biết nên làm thế nào.
Anh rũ mắt nhìn bàn tay trắng trẻo của cô gái, lạnh giọng nói: “Thu tay về!”
Danh sách chương