Khi cha Lục bước vào đã trông thấy vẻ mặt tủi thân của con gái, bản mặt già nặng nề hẳn đi, liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa đang cúi đầu run rẩy: “Sao thế?”
Lục Cương Quốc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt trái tim cũng run lên, anh ta biết vợ mình chắc chắn không thoát khỏi liên can đến chuyện hôm nay.
Lục Giai Giai chỉ vào Điền Kim Hoa, đôi mắt đỏ hoe: “Cha, chị hai xông vào phòng con ăn sạch cháo, bánh trứng gà cũng bị chị ta ăn rồi.”
“Cái gì?” Gương mặt xưa nay điềm tĩnh của cha Lục dài thượt ra, hai tay ông ta chắp sau người, liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa rồi lại liếc nhìn nửa cái bánh trứng gà rớt trên giường đất, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Con gái ông ta chịu tội lớn như vậy, suýt chút nữa thì hôn mê, vậy mà vợ thằng hai còn giành đồ ăn của em gái mình.
Cha Lục nổi giận khác với mẹ Lục, mẹ Lục nổi nóng sẽ chửi đánh ngay tại trận, nhưng cha Lục phạt người lại không thể hiện ra ngoài mà lén đâm chọc khiến người chịu tội lớn.
Điền Kim Hoa sợ ông cha chồng này của mình nhất, vội vàng đáp: “Cha, con sai rồi, con chỉ nếm chút đồ ăn của em gái thôi…”
“Không phải, cha ơi, chị ta vừa vào phòng còn không hỏi con lấy một câu đã trực tiếp ăn hết nửa bát cháo của con, bánh trứng gà cũng đã bị chị ta ăn một cái.” Lục Giai Giai chỉ vào Điền Kim Hoa, tố cáo một cách không hề khách sáo: “Chị ta còn nói nếu như con dám tố cáo chị ta, chị ta sẽ cố tình nói xấu con trước mặt Châu Văn Thanh, khiến cả đời này con không thể gả ra ngoài được!”
Ánh mắt của cha Lục như giếng cổ, trầm giọng nói: “Thằng hai!”
“Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ dạy dỗ vợ con tử tế.” Lục Cương Quốc túm áo Điền Kim Hoa lôi ra ngoài.
Rất nhanh tiếng của mẹ Lục cũng vang lên trong sân, thi thoảng còn truyền tới tiếng kêu rên của Điền Kim Hoa.
Lục Giai Giai không hề đau lòng chút nào cả, cô rất lạnh lùng vì nguyên chủ, từ năm bảy mươi đến năm bảy ba gia cảnh khó khăn, cô ta thường xuyên dùng quan hệ của mình để mua lương thực cho gia đình.
Để người trong nhà đều có thể sống sót, cô ta còn dùng gương mặt của mình để đòi lợi ích, ra ngoài ăn uống cùng vài người đàn ông mà mình không thích.
Mà khi đứa con gái thứ ba của Điền Kim Hoa là Tiểu Viên vừa mới ra đời nghèo vô cùng, trong thôn rất nhiều đứa trẻ đều chết đói, Lục Giai Giai dùng phiếu lương và quan hệ của mình để mua một hộp sữa mạch nha.
Lúc đó một hộp sữa mạch nha còn đắt hơn vàng, có thể ăn cơm là đã tốt lắm rồi, sữa mạch nha quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Tiểu Viên cũng dựa vào hộp sữa mạch nha này mới sống được.
Nhưng từ sau khi đoàn văn công giải tán, Điền Kim Hoa đã bắt đầu bắt nạt nguyên chủ, hôm qua thậm chí còn gián tiếp hại chết cô.
Nghĩ đến đây, Lục Giai Giai lại cảm thấy rất kỳ lạ, lúc nhỏ nguyên chủ không thể nói là một đứa trẻ ngoan, ích kỷ lại bướng bỉnh. Nhưng trong khoảng thời gian từ năm bảy mươi đến năm bảy ba nghèo khó nhất, đột nhiên nguyên chủ lại thay đổi tính cách, hiểu chuyện và nghe lời hơn, thậm chí còn tốn rất nhiều sức lực mua sữa mạch nha cho cháu gái nhỏ.
Mà từ sau năm bảy ba đoàn văn công giải tán, nguyên chủ lại khôi phục tính cách điên cuồng và liều lĩnh trước đây, say mê Châu Văn Thanh.
Trước và sau giống như hai người khác nhau vậy.
Không, nói một cách chính xác thì ba năm ở đoàn văn công đó không giống chuyện mà nguyên chủ có thể làm ra.
Lục Giai Giai không hiểu được nên cũng không muốn nghĩ nữa, cơ thể cô quá yếu, đầu óc có hơi choáng váng, từ từ dựa người lên mặt tường.
Cô vốn lớn lên ưa nhìn, gương mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm, vì vừa rồi động tác quá mạnh nên gò má hơi hồng lên, mái tóc đen xõa trên vai, lộ ra nửa cái cổ thiên nga yếu ớt.
Lục Cương Quốc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt trái tim cũng run lên, anh ta biết vợ mình chắc chắn không thoát khỏi liên can đến chuyện hôm nay.
Lục Giai Giai chỉ vào Điền Kim Hoa, đôi mắt đỏ hoe: “Cha, chị hai xông vào phòng con ăn sạch cháo, bánh trứng gà cũng bị chị ta ăn rồi.”
“Cái gì?” Gương mặt xưa nay điềm tĩnh của cha Lục dài thượt ra, hai tay ông ta chắp sau người, liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa rồi lại liếc nhìn nửa cái bánh trứng gà rớt trên giường đất, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Con gái ông ta chịu tội lớn như vậy, suýt chút nữa thì hôn mê, vậy mà vợ thằng hai còn giành đồ ăn của em gái mình.
Cha Lục nổi giận khác với mẹ Lục, mẹ Lục nổi nóng sẽ chửi đánh ngay tại trận, nhưng cha Lục phạt người lại không thể hiện ra ngoài mà lén đâm chọc khiến người chịu tội lớn.
Điền Kim Hoa sợ ông cha chồng này của mình nhất, vội vàng đáp: “Cha, con sai rồi, con chỉ nếm chút đồ ăn của em gái thôi…”
“Không phải, cha ơi, chị ta vừa vào phòng còn không hỏi con lấy một câu đã trực tiếp ăn hết nửa bát cháo của con, bánh trứng gà cũng đã bị chị ta ăn một cái.” Lục Giai Giai chỉ vào Điền Kim Hoa, tố cáo một cách không hề khách sáo: “Chị ta còn nói nếu như con dám tố cáo chị ta, chị ta sẽ cố tình nói xấu con trước mặt Châu Văn Thanh, khiến cả đời này con không thể gả ra ngoài được!”
Ánh mắt của cha Lục như giếng cổ, trầm giọng nói: “Thằng hai!”
“Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ dạy dỗ vợ con tử tế.” Lục Cương Quốc túm áo Điền Kim Hoa lôi ra ngoài.
Rất nhanh tiếng của mẹ Lục cũng vang lên trong sân, thi thoảng còn truyền tới tiếng kêu rên của Điền Kim Hoa.
Lục Giai Giai không hề đau lòng chút nào cả, cô rất lạnh lùng vì nguyên chủ, từ năm bảy mươi đến năm bảy ba gia cảnh khó khăn, cô ta thường xuyên dùng quan hệ của mình để mua lương thực cho gia đình.
Để người trong nhà đều có thể sống sót, cô ta còn dùng gương mặt của mình để đòi lợi ích, ra ngoài ăn uống cùng vài người đàn ông mà mình không thích.
Mà khi đứa con gái thứ ba của Điền Kim Hoa là Tiểu Viên vừa mới ra đời nghèo vô cùng, trong thôn rất nhiều đứa trẻ đều chết đói, Lục Giai Giai dùng phiếu lương và quan hệ của mình để mua một hộp sữa mạch nha.
Lúc đó một hộp sữa mạch nha còn đắt hơn vàng, có thể ăn cơm là đã tốt lắm rồi, sữa mạch nha quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Tiểu Viên cũng dựa vào hộp sữa mạch nha này mới sống được.
Nhưng từ sau khi đoàn văn công giải tán, Điền Kim Hoa đã bắt đầu bắt nạt nguyên chủ, hôm qua thậm chí còn gián tiếp hại chết cô.
Nghĩ đến đây, Lục Giai Giai lại cảm thấy rất kỳ lạ, lúc nhỏ nguyên chủ không thể nói là một đứa trẻ ngoan, ích kỷ lại bướng bỉnh. Nhưng trong khoảng thời gian từ năm bảy mươi đến năm bảy ba nghèo khó nhất, đột nhiên nguyên chủ lại thay đổi tính cách, hiểu chuyện và nghe lời hơn, thậm chí còn tốn rất nhiều sức lực mua sữa mạch nha cho cháu gái nhỏ.
Mà từ sau năm bảy ba đoàn văn công giải tán, nguyên chủ lại khôi phục tính cách điên cuồng và liều lĩnh trước đây, say mê Châu Văn Thanh.
Trước và sau giống như hai người khác nhau vậy.
Không, nói một cách chính xác thì ba năm ở đoàn văn công đó không giống chuyện mà nguyên chủ có thể làm ra.
Lục Giai Giai không hiểu được nên cũng không muốn nghĩ nữa, cơ thể cô quá yếu, đầu óc có hơi choáng váng, từ từ dựa người lên mặt tường.
Cô vốn lớn lên ưa nhìn, gương mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm, vì vừa rồi động tác quá mạnh nên gò má hơi hồng lên, mái tóc đen xõa trên vai, lộ ra nửa cái cổ thiên nga yếu ớt.
Danh sách chương