Điền Kim Hoa ôm con gái nhỏ của mình, trước nhấp thử một miếng, vừa vặn mẹ bị mẹ Lục vừa vào nhà bếp nhìn thấy, tức giận đi lên đánh một cái vào gáy cô ta.

“Đồ ăn của con gái mình mà cô cũng tham cơ à.”

Thời đại này không có gì quý giá, cũng chỉ có trứng gà có thể bổ sung dinh dưỡng, trẻ con quá thiếu dinh dưỡng dễ không lớn nổi, tuy rằng mẹ Lục thiên vị con gái mình nhưng cũng không muốn để cháu gái mình lớn lên chẳng ra làm sao.

Điền Kim Hoa không ngờ vừa vặn bị mẹ Lục phát hiện, cô ta cười ngượng ngùng: “Con chỉ sợ nóng quá, làm phỏng miệng Tiểu Dạ thôi.”

Con gái rách việc ăn trứng gà làm gì? Ăn vào chỉ tổ lãng phí, còn không bằng cho con trai cô ta ăn.

“Sợ nóng thế cô không biết thổi à, ai cho cô ăn? Bà đây lớn tuổi như vậy rồi một quả trứng gà còn không nỡ ăn, lại để cho cô ăn à?”



Nhà đất không cách âm, Lục Giai Giai đang tắm trong nhà tắm nghe được rất rõ ràng.

Anh hai Lục Cương Quốc tổng cộng có bốn đứa con, ba gái và một trai.

Con gái lớn Lục Hảo, con trai thứ hai Đại Sơn, con gái thứ ba Lục Viên và con gái thứ tư Lục Viện.

Trong bốn đứa con này, Điền Kim Hoa thương con trai Đại Sơn của mình nhất lại vô cùng ít quan tâm đến con gái, đặc biệt là đứa con gái nhỏ Tiểu Dạ, quả thật không hề có một chút lòng kiên nhẫn nào cả.

Ngón tay cầm khăn tắm của Lục Giai Giai siết chặt lại.



“Á…” Cô còn chưa kịp nổi giận thì lòng bàn tay đã truyền tới cơn đau nhức, cúi mắt nhìn, lại thấy lớp vảy mới kết trong lòng bàn tay đã vỡ.

Lục Giai Giai đau đớn thổi vài cái, hai ngón tay cầm góc khăn mặt, dùng nước ấm lau lên người mình.

Có rất nhiều chỗ cô không thể tắm được, lại vì dưới chân bị thương, không thể có động tác lớn nên chỉ đành nhăn nhó lau bừa.

Lục Giai Giai vừa vắt khăn mặt lên lưng mình thì cửa đã bị đẩy ra.

Hửm? Cô lập tức hỏi: “Ai đó?”

“Mẹ đây.” Mẹ Lục đẩy cửa, than thở: “Sao lại khóa cửa vậy con?”

Mỗi lần bà ta đẩy một cái là cửa lại lỏng hơn một chút.

Lục Giai Giai có cài then bên trong cánh cửa nhưng chỉ cài có một chút, cùng với động tác của mẹ Lục mà dần dần lùi về sau.

“… Mẹ, con đang tắm mà.” Lục Giai Giai cảm thấy mình rất cần thiết phải nhắc nhở một chút.

“Biết con đang tắm rồi, nhưng cả người con từ trên xuống dưới đều bị thương, để mẹ lau cho con, tay con không biết nặng nhẹ, đừng để đến lúc đó lại vỡ vết thương”.”



Lục Giai Giai chột dạ nắm bàn tay mình.

… Đã vỡ rồi.

“Đừng, con vẫn nên tự mình tắm thì hơn, sắp xong rồi ạ.” Lục Giai Giai ngăn cản.

Nhưng vừa dứt lời cửa đã bị đẩy ra, mẹ Lục từ bên ngoài chui vào, nhanh chóng đóng cửa lại.

Lục Giai Giai thấy mẹ Lục xắn tay áo lên cánh tay, bộ dáng định duỗi tay tới, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Mẹ Lục với tay giành khăn mặt trong tay Lục Giai Giai: “Có gì đâu mà ngại, lúc nhỏ toàn là mẹ tắm cho con đấy thôi.”

“Nào, ngồi xuống ghế để mẹ lau cho.” Bà ta dùng sức ấn được Lục Giai Giai ngồi xuống.

Chuyện đã đến nước này, Lục Giai Giai cũng không có gì để nói nữa, chỉ là lớn như vậy rồi vẫn để phụ huynh tắm cho khiến cô có hơi xấu hổ.

Nhưng một giây sau.

“Mẹ, đau…” Lục Giai Giai ôm vai mình: “Mẹ mạnh tay quá.”

Mẹ Lục ngây người, tập trung nhìn vào chỉ thấy quả nhiên bả vai đã bị bà ta chà đỏ rồi.

Nhưng bà ta… bà ta không dùng sức mà…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện