Bà ta vỗ một phát vào ót anh ta: “Đừng nghĩ đến mấy suy nghĩ không nên có cho bà.”

Thằng hai lấy phải đứa vợ này đã đủ phiền lòng rồi, nếu như thằng tư dám lấy La Khinh Khinh về, bà ta sẽ đuổi anh ta ra ngoài.

Con trai đều là thứ không bớt lo! Mẹ Lục gân cổ lên quát: “Mau ra ngoài đi làm hết cho bà, còn muốn để gia đình hầu hạ ăn trắng mặc trơn à.’

Lục Nghiệp Quốc trực tiếp chạy mất tiêu.

Điền Kim Hoa sau khi bị Lục Cương Quốc đánh một trận cuối cùng cũng ngoan ngoãn, cô ta hiểu rõ Lục Cương Quốc ra tay với mình là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Lục Cương Quốc không hề khách sáo tí nào, trực tiếp kéo Điền Kim Hoa đi làm.

Cuối cùng, trong nhà chỉ còn lại mẹ Lục.

Lục Giai Giai nửa ôm Lục Viên trong lòng, bây giờ đang là giữa hè, ba ngày không gội đầu đã có mùi lạ, càng đừng nhắc tới đứa trẻ này đã hơn nửa tháng chưa gội.

Cũng không biết cô có thể chỉ dẫn đứa nhỏ này hoàn thành nhiệm vụ gội đầu được không.

Cô còn chưa tính xong bước đi thì mẹ Lục đã xắn tay áo đi qua, bà ta nhìn Tiểu Viên đang rúc trong lòng Lục Giai Giai với vẻ khinh thường: “Còn không mau qua đây, lẽ nào thật sự để con gái bà gội đầu cho cháu sao?”

Tay của Giai Giai đã nứt ra, đừng cho rằng bà ta không nhìn thấy.

Ánh mắt của Lục Giai Giai lóe lên, có hơi chột dạ.



Lục Viên chui ra khỏi lòng Lục Giai Giai, mẹ Lục cầm xà phòng trong tay với vẻ đau lòng, thứ thơm như vậy bà ta cũng chưa dùng qua mấy lần.

Xưa nay mẹ Lục hành động nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, chỉ vài phút đã gội xong đầu cho Lục Viên, ném khăn mặt lên đầu cô bé: “Tự lau đi.”

Xử lý cho Lục Viên xong, mẹ Lục đỡ Lục Giai Giai về phòng: “Thời tiết bên ngoài sắp nóng nữa rồi, con ngoan ngoãn ở trong phòng đi.”

Lục Giai Giai nghe lời gật đầu.

“Con đợi đó.” Mẹ Lục nhìn quanh phòng, mở cửa đi ra rồi về phòng mình, đợi khi trở lại, bụng đã phồng lên, rõ ràng là giấu thứ gì đó.

Lục Giai Giai lập tức hiểu ra, chắc chắn mẹ Lục lại lén giấu đồ tốt cho cô ăn rồi.

Quả nhiên, mẹ lục móc ra hai bọc giấy từ trong lòng, bà ta mở một bọc trong đó ra, bên trong không chỉ có táo đỏ phơi khô mà còn có hai quả hồng phơi khô.

Bà ta đặt mấy thứ này lên cái bàn nhỏ trên giường đất: “Lúc nhàm chán ăn mấy thứ này cho đỡ thèm, nếu mấy đứa ranh con đó muốn ăn…”

Mẹ Lục nói rồi lại mở một gói giấy khác ra, bên trong đựng khoai lang khô: “Con đưa mấy thứ này cho tụi nó ăn, nhưng nhớ…”

Bà ta vỗ bọc táo đỏ: “Mấy thứ ngon này con nhất định phải ăn hết, cơ thể con chưa khỏe, lại chịu tội lớn như vậy, không bồi bổ lại đợi con lớn tuổi chắc chắn sẽ chịu khổ.”

“Con biết rồi ạ.” Hốc mắt của Lục Giai Giai nóng lên, cô gật đầu.

Mẹ Lục thấy hai ngày này Lục Giai Giai quan tâm tới trẻ con, vẫn không yên tâm bảo: “Mấy thứ này đều là mẹ gom từng ít một, bản thân cũng không nỡ ăn, con tuyệt đối đừng cho người khác ăn.”



“Đúng rồi, càng không thể cho người ngoài ăn.”

Người ngoài mà mẹ Lục nói chính là Châu Văn Thanh.

“Con biết rồi, con cũng không ngu.” Cho dù cô có ném xuống đất giẫm hai phát cũng không thể cho Châu Văn Thanh ăn.

“…” Còn không ngu? Mẹ Lục lau mồ hôi trên trán: “Sắp phải đi làm rồi, vậy mẹ đi đây…”

Bà ta con chưa nói xong, miệng đã bị Lục Giai Giai nhét một quả hồng khô vào.

“Hồng khô để lạnh không có lợi cho vết thương, mẹ một quả, ba một quả.”

“Ôi chao, mẹ quên mất.”

Lục Giai Giai cúi đầu xé nửa tấm giấy dầu, gói quả hồng khô còn lại vào: “Mẹ đưa cái này cho ba.”

Cha Lục và mẹ Lục đã lớn tuổi như vậy, mỗi ngày còn làm việc đồng áng nặng, một khi cơ thể bọn họ bị tổn hại càng không thể bồi bổ lại được.

Cô nhất định phải đi làm nhanh nhất có thể, lấy tiền lương mua thịt mới được.

Mẹ Lục sững sờ.

Con bé này đã hơn một năm chưa gọi ba rồi, toàn gọi là cha.

Đột nhiên gọi như vậy, bà ta chợt như quay về ba năm Lục Giai Giai ngoan ngoãn nhất đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện