“…” Trương Đào mang vẻ mặt mơ hồ, nhưng thấy thôn dân đang xếp hàng phía sau báo công điểm đã đợi đến mất kiên nhẫn, anh ta cũng không kịp hỏi mà vội vàng nói: “Cậu mau nói buổi trưa cậu làm được bao nhiêu công điểm đi.”
“Đúng đó, Châu Văn Thanh, sao cậu lắm chuyện thế nhỉ, cản ở phía trước bao lâu rồi, cậu cho rằng công việc ghi chép công điểm chỉ cậu có thể làm hay sao?” Một bác gái xếp phía sau trực tiếp đảo trắng mắt.
Sắc mặt của Châu Văn Thanh lập tức đỏ gay: “Tôi… tôi cũng không nói gì cả!”
Bác gái còn muốn sạc lại vài câu nhưng bị ông cụ phía sau kéo tay áo một cái.
Lúc này bà ta mới nhớ vị đằng trước mình đây có khả năng sẽ trở thành con rể của đại đội trưởng.
Bác gái hừ lạnh, không nói thêm lời nào nữa.
Trương Đào lại hỏi: “Văn Thanh, rốt cuộc trưa hôm nay cậu làm được bao nhiêu công điểm?”
“Tôi… tôi…” Châu Văn Thanh im lặng một lúc, thấy sắc mặt của bác gái phía sau càng khó coi hơn mới dứt khoát thẳng thắn đáp: “Một điểm rưỡi.”
Thời buổi này mọi người đều thành thật giữ chữ tín, không ai dám ngang nhiên giở thủ đoạn cả.
Xung quanh truyền tới tiếng cười chế nhạo gần như chỉ một giây sau khi Châu Văn Thanh dứt lời.
Bác gái cười càng khoa trương hơn, nhưng chẳng nói gì hết mà kêu cháu trai cả đứng cuối cùng của mình tới trước mặt bà ta, sau đó huých mông đẩy Châu Văn Thanh bắn ra.
Bà ta vỗ đầu cháu trai mình: “Cẩu Đản, nói cho trí thức Trương biết trưa nay cháu làm được bao nhiêu công điểm đi.”
Cẩu Đản gãi đầu ngại ngùng: “Hôm nay chúa làm được ba công điểm.”
Tiếng cười phía sau càng lớn hơn, Châu Văn Thanh mặt đỏ tía tai trốn khỏi nơi này.
Thật giống tên tiểu nhân!
…
Lục Giai Giai đợi đến trưa ăn cơm mới hỏi về Tiết Ngạn, mẹ Lục mập mờ giải thích đại khái: “Người ta đã nhận đồ cũng đã nhận tiền rồi, sau này nhà họ Lục chúng ta sẽ quan tâm nhà họ Tiết bọn họ nhiều hơn, chuyện này sau này con đừng nhắc đến nữa.”
“… Con cũng không thể không làm gì được.” Tiết Ngạn đã cứu mạng của cô cơ mà.
Cô cũng không thể chỉ kêu cha mẹ giúp mình trả ân tình được.
“Con bé ngốc nhà con có thể làm gì?” Mẹ Lục đẩy trứng gà hấp tới trước mặt cô: “Mau ăn đi.”
Còn quản Tiết Ngạn làm gì, trước quên tên yếu nhớt Châu Văn Thanh đi là được.
Vài người nói chuyện trong nhà bếp, Điền Kim Hoa ở bên ngoài trực tiếp chảy nước miếng.
Cô ta làm việc cả buổi sáng, trở về còn chưa có cơm ăn, vừa mệt vừa đói.
Nhưng mẹ Lục ngồi ngay cổng tọa trấn, không ai dám cho cô ta miếng cơm nào.
Cha Lục nhìn con dâu thứ hai không bớt lo này, trong đáy mắt không có một chút ấm áp nào.
Nếu nói chỉ là phòng hai cãi nhau vậy ông ta cũng chẳng muốn quản, nhưng lần này lại liên lụy đến con gái ông ta, còn giành cơm của con gái ông ta ăn, thật đúng là không biết tốt xấu.
Đang ăn cơm giữa chừng thì bên ngoài có một cô gái trẻ trạc tuổi Lục Giai Giai chạy vào.
Trong tay cô gái cầm bát sứ nhỏ, bên trong có vài củ khoai lang đã luộc chín và non nửa chậu lạc, cô ta cười rất ngọt ngào: “Chú hai thím hay, đây là đồ mẹ cháu kêu cháu đưa qua cho các thím.”
Lục Giai Giai nhận ra người này.
Em họ của cô – Lục Thảo.
Cha Lục tên là Lục Thiết Điền, trong nhà tổng cộng có hai anh em, ông ta xếp hàng hai, bên trên còn có một anh trai là Lục Kiến Quốc, Lục Thảo chính là con trai của Lục Kiến Quốc.
“Ôi, Tiểu Thảo cũng hiểu chuyện quá, tới chơi sao còn cầm đồ theo làm gì?” Hai mắt mẹ Lục hơi sáng lên.
Lần này khi con gái bà ta nhàm chán lại có đồ ăn rồi.
Lục Giai Giai có hơi cạn lời, mẹ cô không cảm thấy hai câu nói này của mình hơi mâu thuẫn hay sao? Đây là kêu Lục Thảo mỗi lần tới đều phải mang đồ tới sao?
Nhưng Lục Thảo không những không cảm thấy không đúng, ngược lại còn ngại ngùng cúi đầu: “Thím hai thích là được, đây là Tiểu Thảo qua đây đặc biệt mang cho thím.”
“Tới đây, mau ngồi đi.” Mẹ Lục nhường một chút chỗ bên cạnh ra.
Lục Thảo liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp tinh tế của Lục Giai Giai, ngón tay siết lại.
“Đúng đó, Châu Văn Thanh, sao cậu lắm chuyện thế nhỉ, cản ở phía trước bao lâu rồi, cậu cho rằng công việc ghi chép công điểm chỉ cậu có thể làm hay sao?” Một bác gái xếp phía sau trực tiếp đảo trắng mắt.
Sắc mặt của Châu Văn Thanh lập tức đỏ gay: “Tôi… tôi cũng không nói gì cả!”
Bác gái còn muốn sạc lại vài câu nhưng bị ông cụ phía sau kéo tay áo một cái.
Lúc này bà ta mới nhớ vị đằng trước mình đây có khả năng sẽ trở thành con rể của đại đội trưởng.
Bác gái hừ lạnh, không nói thêm lời nào nữa.
Trương Đào lại hỏi: “Văn Thanh, rốt cuộc trưa hôm nay cậu làm được bao nhiêu công điểm?”
“Tôi… tôi…” Châu Văn Thanh im lặng một lúc, thấy sắc mặt của bác gái phía sau càng khó coi hơn mới dứt khoát thẳng thắn đáp: “Một điểm rưỡi.”
Thời buổi này mọi người đều thành thật giữ chữ tín, không ai dám ngang nhiên giở thủ đoạn cả.
Xung quanh truyền tới tiếng cười chế nhạo gần như chỉ một giây sau khi Châu Văn Thanh dứt lời.
Bác gái cười càng khoa trương hơn, nhưng chẳng nói gì hết mà kêu cháu trai cả đứng cuối cùng của mình tới trước mặt bà ta, sau đó huých mông đẩy Châu Văn Thanh bắn ra.
Bà ta vỗ đầu cháu trai mình: “Cẩu Đản, nói cho trí thức Trương biết trưa nay cháu làm được bao nhiêu công điểm đi.”
Cẩu Đản gãi đầu ngại ngùng: “Hôm nay chúa làm được ba công điểm.”
Tiếng cười phía sau càng lớn hơn, Châu Văn Thanh mặt đỏ tía tai trốn khỏi nơi này.
Thật giống tên tiểu nhân!
…
Lục Giai Giai đợi đến trưa ăn cơm mới hỏi về Tiết Ngạn, mẹ Lục mập mờ giải thích đại khái: “Người ta đã nhận đồ cũng đã nhận tiền rồi, sau này nhà họ Lục chúng ta sẽ quan tâm nhà họ Tiết bọn họ nhiều hơn, chuyện này sau này con đừng nhắc đến nữa.”
“… Con cũng không thể không làm gì được.” Tiết Ngạn đã cứu mạng của cô cơ mà.
Cô cũng không thể chỉ kêu cha mẹ giúp mình trả ân tình được.
“Con bé ngốc nhà con có thể làm gì?” Mẹ Lục đẩy trứng gà hấp tới trước mặt cô: “Mau ăn đi.”
Còn quản Tiết Ngạn làm gì, trước quên tên yếu nhớt Châu Văn Thanh đi là được.
Vài người nói chuyện trong nhà bếp, Điền Kim Hoa ở bên ngoài trực tiếp chảy nước miếng.
Cô ta làm việc cả buổi sáng, trở về còn chưa có cơm ăn, vừa mệt vừa đói.
Nhưng mẹ Lục ngồi ngay cổng tọa trấn, không ai dám cho cô ta miếng cơm nào.
Cha Lục nhìn con dâu thứ hai không bớt lo này, trong đáy mắt không có một chút ấm áp nào.
Nếu nói chỉ là phòng hai cãi nhau vậy ông ta cũng chẳng muốn quản, nhưng lần này lại liên lụy đến con gái ông ta, còn giành cơm của con gái ông ta ăn, thật đúng là không biết tốt xấu.
Đang ăn cơm giữa chừng thì bên ngoài có một cô gái trẻ trạc tuổi Lục Giai Giai chạy vào.
Trong tay cô gái cầm bát sứ nhỏ, bên trong có vài củ khoai lang đã luộc chín và non nửa chậu lạc, cô ta cười rất ngọt ngào: “Chú hai thím hay, đây là đồ mẹ cháu kêu cháu đưa qua cho các thím.”
Lục Giai Giai nhận ra người này.
Em họ của cô – Lục Thảo.
Cha Lục tên là Lục Thiết Điền, trong nhà tổng cộng có hai anh em, ông ta xếp hàng hai, bên trên còn có một anh trai là Lục Kiến Quốc, Lục Thảo chính là con trai của Lục Kiến Quốc.
“Ôi, Tiểu Thảo cũng hiểu chuyện quá, tới chơi sao còn cầm đồ theo làm gì?” Hai mắt mẹ Lục hơi sáng lên.
Lần này khi con gái bà ta nhàm chán lại có đồ ăn rồi.
Lục Giai Giai có hơi cạn lời, mẹ cô không cảm thấy hai câu nói này của mình hơi mâu thuẫn hay sao? Đây là kêu Lục Thảo mỗi lần tới đều phải mang đồ tới sao?
Nhưng Lục Thảo không những không cảm thấy không đúng, ngược lại còn ngại ngùng cúi đầu: “Thím hai thích là được, đây là Tiểu Thảo qua đây đặc biệt mang cho thím.”
“Tới đây, mau ngồi đi.” Mẹ Lục nhường một chút chỗ bên cạnh ra.
Lục Thảo liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp tinh tế của Lục Giai Giai, ngón tay siết lại.
Danh sách chương