“Vẫn chưa đến lúc đánh anh ta.” Lục Giai Giai buông bút máy trong tay, nâng mắt lên nhìn: “Nếu như em tiếp tục xung đột với anh ta sẽ gây trở ngại cho danh tiếng của em, người khác đều sẽ cho rằng em đeo bám anh ta không buông.”

“… Vậy phải làm sao? Đánh là được mà.” Lục Nghiệp Quốc vung nắm đấm.

Lục Giai Giai nở nụ cười: “Thứ em muốn là tất cả mọi người đều cho rằng Châu Văn Thanh quấn riết lấy em không buông, đối với em cầu mà chẳng được, hối hận giống như con chó sáp tới trước mặt em nhưng em lại không thèm để ý đến.”

Giọng nói của cô dịu dàng nhưng lời nói ra lại mang theo chút tàn nhẫn, Lục Nghiệp Quốc vô thức nghĩ đến mẹ Lục.

Mẹ Lục là tàn nhẫn ngoài mặt còn em gái anh ta là tàn nhẫn từ trong xương cốt.

Lục Giai Giai thấy Lục Nghiệp Quốc nhìn mình với vẻ ngơ ngác, mới cười ngọt ngào bảo: “Em chỉ không muốn để người khác bắt nạt mình mà thôi.”

Lục Nghiệp Quốc hoang mang thật.

Đúng, em gái anh ta ngoan như vậy, đều là tại thằng chó Châu Văn Thanh đó quá đáng quá thôi.

Lục Giai Giai vẫy tay với Lục Nghiệp Quốc: “Anh qua đây.”

Lục Nghiệp Quốc sáp lại gần em gái mình: “Nói thẳng không phải được rồi sao.”



“Cẩn thận chắc chắn không sai.” Lục Giai Giai thấp giọng: “Anh bảo cha hai ngày này cho anh ta tới chỗ vất vả nhất làm việc đi.”

Cô biết Châu Văn Thanh sợ nhất là làm việc đồng áng, lần này cô muốn anh ta từ từ trải nghiệm bị ánh mặt trời thiêu đốt là cảm giác gì? Muốn về thành phố, cả đời này cũng không có khả năng đâu, cô đã sớm chọn một cô vợ cho anh ta rồi.

Đợi cô chơi đủ sẽ xử lý theo kiểu khác.

Đôi mắt của Lục Nghiệp Quốc sáng ngời: “Anh biết rồi, em gái yên tâm.”

Hai người đang lén lút nói chuyện ở bên này, bên kia cha Lục đang nhàn rỗi vô vị hút thuốc lá.

La Khinh Khinh ôm bụng đi qua, yếu ớt hỏi: “Đại đội trưởng, hôm nay cơ thể cháu không thoải mái, có thể làm người ghi chép công điểm được không?”

“Việc ghi chép công điểm đã có người làm rồi, cô không muốn làm thì xin nghỉ.” Cha Lục quay đầu liếc mắt nhìn La Khinh Khinh: “Nhưng tôi cũng nói lời cảnh cáo từ trước, cô làm bao nhiêu việc thì có bấy nhiêu lương thực, đến khi đó trong thôn trong có khả năng trợ cấp cho cô.”

La Khinh Khinh nắm quyển sách trong tay: “Nhưng cháu thật sự khó chịu lắm, dù sao một người đàn ông như Trương Đào cũng không cẩn thận bằng cháu, cháu nhất định có thể làm tốt hơn anh ta.”

Hôm qua cô ả làm nông cả một ngày, hôm nay mệt đến mức eo không thẳng nổi, chân cũng mọc đầy mụn nước, đi đường đau thôi rồi.



Trong lòng cô ả bất mãn, dựa vào cái gì lại cho Trương Đào công việc ghi chép công điểm, rõ ràng cơ thể cô ả yếu ớt hơn.

La Khinh Khinh chủ động nhường một bước: “Đại đội trưởng, hay là nhường cho cháu làm một ngày trước, ngày mai cháu lại ra đồng sau.”

Cha Lục không mảy may động lòng: “Thân là phần tử tích cực tiến bộ sao có thể trốn tránh lao động? Chia cho cô đến đâu thì cô tới đó làm việc.”

Những thanh niên trí thức khác nghe được lời của La Khinh Khinh đều bĩu môi, các cô còn muốn làm người ghi chép công điểm cơ đấy.

Công việc nhẹ nhàng như vậy ai không muốn làm.

Một trí thức nữ có quan hệ không tệ với La Khinh Khinh là Triệu Na kéo cánh tay cô ả, thẳng đến khi kéo tới chỗ xa tít mới mở miệng: “Hôm nay người ghi chép công điểm là Lục Giai Giai, đại đội trưởng thương con gái như vậy, sao có khả năng nhường cho cô?”

La Khinh Khinh mím môi, suýt chút nữa thì bật khóc.

Dựa vào cái gì cho Lục Giai Giai làm công việc này, chỉ vì cô là con gái của đại đội trưởng sao?

Đây rõ ràng là công tư không phân minh.

La Khinh Khinh bất mãn, đi vài ba bước quành đến bên cạnh Châu Văn Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện