Tuy rằng dáng người của bà Vương không cao nhưng khí thế hừng hực, bà ta chỉ vào mũi La Khinh Khinh chửi: “Con nhãi ranh nhà cô mới sống bao nhiêu năm thôi đã coi mọi người như đồ ngu hết rồi hả, nếu như cô không muốn kêu Chấn Quốc nhà chúng tôi làm việc vậy còn khóc lóc ỉ ôi trước mặt nó làm gì?”

La Khinh Khinh đỏ hoe mắt: “Bà đừng không nói lý ở đây, là anh ta hỏi tôi trước!”

Quả nhiên ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi rặt toàn điêu dân.

Bà Vương cũng không yếu thế, chạy ra đồng lôi Vương Chấn Quốc ra ngoài: “Mày là cái thứ không biết xấu hổ, không nghe thấy người ta đã nói không có ý với mày rồi sao, mày lại còn giúp cô ả làm việc, không nhìn ra người ta đang ỷ vào bản thân ưa nhìn chỉ coi mày là một người làm công miễn phí thôi sao?”

Bà ta gân cổ lên gào với người xung quanh: “Mọi người cũng để ý đàn ông nhà mình một chút, cẩn thận lại bị con đĩ nhỏ này quyến rũ hết, đến khi đó cũng không biết đi đâu mà khóc đâu.”

Xung quanh truyền tới tiếng bàn luận và tiếng khinh bỉ thóa mạ rõ ràng, La Khinh Khinh ôm sách của mình ngồi xổm trên đất bật khóc.

“Sau đó thì sao?” Lục Giai Giai nôn nóng hỏi, cô nghe vô cùng hăng hái.

La Khinh Khinh dựa vào Châu Văn Thanh chiếm không ít lời của nguyên chủ còn luôn coi thường nguyên chủ, lần này cũng xúi quẩy rồi.

Mẹ Lục dừng quạt: “Còn có thể thế nào? Chỉ có thể tự mình ra đồng làm tiếp, nghe nói chưa làm được vài phút lại xỉu, có xỉu thật hay không thì bọn mẹ không biết, nhưng người ta đang ngồi bên đại thụ đọc sách kia kìa, mẹ xem đến lúc đó cô ta không có lương thực định tính làm sao?”

“… Đọc sách?” Khóe miệng của Lục Giai Giai co rút.

Bây giờ đã là thời đại ăn không no, sắp chết đói hết đến nơi rồi mà còn nhàn rỗi đọc sách cho được.



Đọc cái khác cũng bỏ đi nhưng cô nhớ quyển sách mà La Khinh Khinh đọc hôm nay tên là Jane Eyre, là một quyển tiểu thuyết tình cảm lãng mạn mà.

Cơm còn không ăn no được cần tình yêu làm gì? Mẹ Lục thấy Lục Giai Giai uống hết nước lại cầm bình gốm trên bàn lên: “Con ở đây từ từ làm việc nhé, mẹ về trước đây.”

“Vâng vâng, mẹ cẩn thận chút nhé.”

“Có gì đâu mà phải lo.” Mẹ Lục để lại quạt cho Lục Giai Giai rồi ôm bình gốm rời đi.

Chưa đến một lúc cũng không biết bà ta gặp được ai trên đường?

Lục Giai Giai nghe thấy tiếng trò chuyện vô cùng đắc ý của mẹ Lục.

“Ôi, hôm nay con gái tôi làm việc mệt mỏi, các người không biết ghi sổ cũng tốn đầu óc thế nào đâu.”

“Bà không hiểu, con gái tôi đã tốt nghiệp cấp ba, công việc này là nhà nước chia cho, đây là sự tín nhiệm của nhà nước đối với nhà họ Lục chúng tôi.”

“Nói thật, trong thôn vẫn chưa có cô gái nào có thể lợi hại bằng Giai Giai nhà chúng tôi đâu, nó đã từng vào đoàn văn công trong thị trấn, đã từng biểu diễn khắp mấy thôn…”





Lục Giai Giai xoa mi tâm với vẻ bất đắc dĩ, ngồi nguyên tại chỗ nhàn rỗi, cả người nhoài lên bàn, lòng bàn tay chống má.

Sắp đến giữa trưa rồi mà Tiết Ngạn vẫn chưa tới, xem chừng anh sẽ không tới đâu.

Tiết Ngạn liếc mắt nhìn cô gái đang nhìn chằm chằm vào bàn một cách lười biếng, cũng không biết ngón tay của cô gõ gì lên mặt bàn, bộ dáng chán muốn chết.

Anh nghĩ đến chữ mà cô viết, nét chữ in thường rất đẹp, xinh đẹp và tinh tế giống như cô lúc yên tĩnh.

Cách đó không xa mẹ Lục còn đang khen con gái mình, mỗi một câu khoe ra đều rơi vào tai Tiết Ngạn.

Anh liếc mắt nhìn vết chai thô trên bàn tay mình, bộ quần áo cũ nát và đôi giày dính đầy bùn đất.

Tiết Ngạn cười tự giễu, rõ ràng chẳng có quan hệ gì hà tất phải dây dưa một chỗ để người đoán mò. Huống chi, bọn họ vốn là người ở hai thế giới khác nhau.

Tiết Ngạn quay người rời đi.

Buổi trưa tan làm, Lục Nghiệp Quốc chạy về đón Lục Giai Giai.

Anh ta biết Lục Giai Giai không thích mùi mồ hôi, lúc về còn đặc biệt lau người trên sông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện