Còn chưa mở miệng Tiết Ngạn đã đi về phía cô, trong đôi mắt đen láy của anh tràn đầy lệ khí, cả người giống như con sư tử đực có thể bùng phát, cắn cổ con mồi và xé xác đối phương bất cứ lúc nào.

“Cô nói gì!” Tiết Ngạn đứng trước mặt Lục Giai Giai, ngón tay siết thành nắm đấm.

Lục Giai Giai nuốt nước miếng, nhắm chặt mắt trực tiếp ôm chặt Tiết Ngạn: “Em cần đi nhà xí, không nói nữa, anh mau giúp em đi!”

Nạng cũng ném xuống đất luôn rồi.

Cô gái vừa thơm vừa mềm chui vào trong lòng người đàn ông, cơ thể anh lập tức cứng đờ giống như một khúc gỗ bị người đóng cọc xuống đất, một ngọn lửa nóng rực vụt lên từ xương sống như muốn thiêu cháy anh thành tro.

Một giây sau Tiết Ngạn nắm cánh tay của cô gái muốn đẩy cô ra, nhưng Lục Giai Giai ôm rất chặt, đuôi mắt đỏ lên, cô giục vội: “Nhà vệ sinh xa quá, em không đi được, cầu xin anh giúp em cái, mau lên.”

Không biết có phải vì chuyện quá khẩn cấp không kịp suy nghĩ hay không, Tiết Ngạn hơi nhích người đã dễ dàng bế được người lên, hương thơm trên người đó càng mạnh mẽ hơn, ngọt ngào chui vào trong khoang mũi.

Anh đi cùng tay cùng chân nhưng bước chân lại nhanh chạy đến nhà vệ sinh.

Giải quyết xong rồi, Lục Giai Giai gần như cạn lời không ngóc nổi đầu dậy. Cô chống tường rón rén đi ra ngoài.

Thấy bên ngoài không có ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Giai Giai khập khiễng về lại phòng dùng nước rửa tay, gương mặt nóng rực còn chưa dịu đi phần nào thì Châu Văn Thanh đã đi vào với vẻ mặt uể oải.

Tầm nhìn của anh ta rơi lên người Lục Giai Giai, sống lưng thẳng tắp: “Lục Giai Giai, cô có gì cần nói với tôi không?”

“Tôi nói tôi muốn anh đi chết, anh có tin không?” Lục Giai Giai đảo trắng mắt.

Châu Văn Thanh ngây người tại chỗ, anh ta cho rằng mình chủ động cầu hòa thì Lục Giai Giai sẽ nể mặt anh ta vài phần, nhưng không ngờ cô vẫn không biết thức thời như vậy.



“Không phải cô muốn ép tôi cưới cô sao?” Hai tay Châu Văn Thanh chống lên mặt bàn, áp sát.

Hai người cách nhau rất gần, khí chất của Lục Giai Giai hoàn toàn khác với trước đây, trên gương mặt cô càng thêm nhu hòa, cánh mũi vừa đủ, chỗ thu hút người nhất chính là môi cô, trông như chu sa nghiền nát đỏ hồng mềm mại.

Khi cô mở to mắt nhìn người, vẻ vô tội đó khiến người muốn bắt nạt.

Châu Văn Thanh nuốt nước miếng.

“Anh nhìn tôi làm gì?” Lục Giai Giai dùng sức đẩy người ra, vẩy tay với vẻ ghét bỏ.

Vừa nghĩ đến hô hấp vừa rồi của Châu Văn Thanh phả lên người mình, Lục Giai Giai thấy tởm muốn nôn, trực tiếp duỗi tay cào người.

Tuy rằng Châu Văn Thanh đã trốn ra sau theo bản năng nhưng trên cổ vẫn bị cào bốn đường, đau nhức nóng rát truyền đến đại não khiến anh ta lập tức tỉnh táo trở lại.

Vậy mà anh ta lại nhìn Lục Giai Giai đến ngẩn người, thật nhục nhã quá.

Người mà anh ta thích nên là người đẹp lạnh lùng như La Khinh Khinh chứ không phải loại bao cỏ đầu người não heo này.

Châu Văn Thanh ôm cổ, sau đó nổi giận đùng đùng chỉ vào cô: “Lục Giai Giai, cô điên sao? Vậy mà lại dám ra tay với tôi, vốn tôi còn muốn cho cô một cơ hội nhưng không ngờ cô lại không biết thức thời như vậy!”

Lục Giai Giai nhướn mày: “Ra tay với anh thì sao? Mới thế đã đau rồi, anh cũng không đàn ông cho lắm nhỉ.”

“Lục Giai Giai!” Châu Văn Thanh hoàn toàn tức giận, không có một người đàn ông nào muốn bị phụ nữ nói mình không giống đàn ông, đặc biệt còn là Lục Giai Giai mà anh ta coi thường.

Anh ta chỉ vào Lục Giai Giai: “Cô có bản lĩnh thì cả đời đừng tới tìm tôi nữa, tôi nói cho cô biết sau này cho dù cô có cầu xin tôi thế nào tôi cũng sẽ không quay đầu đâu!”

“Vậy tôi thật sự cảm ơn anh quá cơ.” Lục Giai Giai ném quyển sổ ra với vẻ mặt không có cảm xúc: “Trước đó chúng ta nói chuyện công điểm trước đã nhỉ, tôi hỏi anh, đã có chuyện gì xảy ra với công điểm của Tiết Ngạn? Có tin tôi báo cáo anh ỷ quyền làm chuyện riêng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện