Giang Nguyệt Vi đã dây dưa trên giường bệnh lâu ngày, mấy ngày nay đầu óc cô cứ mê man giống như đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Mọi thứ trong giấc mơ dường như được bao phủ bởi một lớp vải trắng, mờ mịt không thể thấy rõ, trong cơn mê man hình như cô đã nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai——
“Đã ba năm rồi, bác sĩ cũng khám, thuốc cũng uống, nhưng bụng cô ta lại không có một chút tin tức gì, chỉ biết tiêu hao lãng phí tiền thuốc thang…”
“Hồi trước thấy cô ta mông to ngực bự dễ sinh đẻ mới cưới về nhà cho anh con, không ngờ con nhỏ này chỉ là một con gà không biết đẻ trứng, đúng là đến làm nhục nhà họ Hà chúng ta.”
“Mẹ à, mẹ đừng nói lớn như vậy, cẩn thận chị ta nghe thấy đấy.”
“Nghe thấy thì làm sao, đã kết hôn mấy năm rồi mà trong bụng không có một chút tin tức nào, gà còn giỏi đẻ hơn nó, lại còn không chịu ly hôn, rõ ràng muốn để cho nhà họ Hà chúng ta không có người nối dõi…”
“Nếu cô ta còn muốn thể diện thì phải lập tức nộp đơn xin ly hôn, sau đó cắt đứt quan hệ với anh con…”
“Tính tình của chị ta rất cứng đầu, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng, không ấy chờ anh về rồi nói sau…”
“Ba năm qua, mẹ đã đối xử với nó rất phải phép, chuyện này không thể trì hoãn lâu hơn nữa, mẹ phải tìm cách để anh con không bị con nhỏ này liên lụy.”
Giọng nói cay nghiệt chói tai, giống như lấy từng cây kim nhọn đâm sâu vào trong não, đau đến mức Giang Nguyệt Vi không khỏi hét lên một tiếng, rồi sau đó đột nhiên giãy giụa muốn ngồi dậy.
Vào lúc cô tỉnh dậy, cánh cửa trong tâm trí cô dường như đã bị phá vỡ, những ký ức đột ngột xông vào khiến đầu cô đau muốn nứt toạc ra, phải xoa bóp một lúc lâu sau cơn đau mới tạm dừng, rồi sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt có thể thấy rõ là các thanh xà ngang được làm bằng gỗ, tủ quần áo hình chim hỉ thước trên cành mai, cùng với bàn trang điểm màu tím đen.
Cô đã ngủ mấy năm trong căn phòng này, sao Giang Nguyệt Vi có thể không nhớ đây là căn phòng tân hôn của cô và Hà Hiểu Phong, nhưng cô nhớ rõ là mình đã bị ly hôn lâu rồi mà, sao giờ lại về đây rồi? Sau một hồi sững sờ, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy tấm ảnh cưới của hai người trên tủ đầu giường, mà tờ lịch đặt ở bên cạnh đang dừng lại vào ngày năm tháng chín năm 1977.
Mọi thứ trong giấc mơ dường như được bao phủ bởi một lớp vải trắng, mờ mịt không thể thấy rõ, trong cơn mê man hình như cô đã nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai——
“Đã ba năm rồi, bác sĩ cũng khám, thuốc cũng uống, nhưng bụng cô ta lại không có một chút tin tức gì, chỉ biết tiêu hao lãng phí tiền thuốc thang…”
“Hồi trước thấy cô ta mông to ngực bự dễ sinh đẻ mới cưới về nhà cho anh con, không ngờ con nhỏ này chỉ là một con gà không biết đẻ trứng, đúng là đến làm nhục nhà họ Hà chúng ta.”
“Mẹ à, mẹ đừng nói lớn như vậy, cẩn thận chị ta nghe thấy đấy.”
“Nghe thấy thì làm sao, đã kết hôn mấy năm rồi mà trong bụng không có một chút tin tức nào, gà còn giỏi đẻ hơn nó, lại còn không chịu ly hôn, rõ ràng muốn để cho nhà họ Hà chúng ta không có người nối dõi…”
“Nếu cô ta còn muốn thể diện thì phải lập tức nộp đơn xin ly hôn, sau đó cắt đứt quan hệ với anh con…”
“Tính tình của chị ta rất cứng đầu, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng, không ấy chờ anh về rồi nói sau…”
“Ba năm qua, mẹ đã đối xử với nó rất phải phép, chuyện này không thể trì hoãn lâu hơn nữa, mẹ phải tìm cách để anh con không bị con nhỏ này liên lụy.”
Giọng nói cay nghiệt chói tai, giống như lấy từng cây kim nhọn đâm sâu vào trong não, đau đến mức Giang Nguyệt Vi không khỏi hét lên một tiếng, rồi sau đó đột nhiên giãy giụa muốn ngồi dậy.
Vào lúc cô tỉnh dậy, cánh cửa trong tâm trí cô dường như đã bị phá vỡ, những ký ức đột ngột xông vào khiến đầu cô đau muốn nứt toạc ra, phải xoa bóp một lúc lâu sau cơn đau mới tạm dừng, rồi sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt có thể thấy rõ là các thanh xà ngang được làm bằng gỗ, tủ quần áo hình chim hỉ thước trên cành mai, cùng với bàn trang điểm màu tím đen.
Cô đã ngủ mấy năm trong căn phòng này, sao Giang Nguyệt Vi có thể không nhớ đây là căn phòng tân hôn của cô và Hà Hiểu Phong, nhưng cô nhớ rõ là mình đã bị ly hôn lâu rồi mà, sao giờ lại về đây rồi? Sau một hồi sững sờ, cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy tấm ảnh cưới của hai người trên tủ đầu giường, mà tờ lịch đặt ở bên cạnh đang dừng lại vào ngày năm tháng chín năm 1977.
Danh sách chương