Lời này vừa dứt, không biết ai trong số những người xem náo nhiệt bật cười “haha” trước, sau đó, mọi người lập tức cười rầm rộ theo, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Vi đều chuyển sang Mã Thúy Hoa, thậm chí bắt đầu có người xì xào bàn tán.

“Cháu…”

Mã Thúy Hoa tức đến mức phổi sắp nổ tung, lúc này giơ tay đẩy vai Giang Nguyệt Vi: “Cháu mới là chó, thím tốt bụng lại bị cháu xem như lòng lang dạ thú, với đức hạnh này của cháu đừng nói là ba năm, đời này cháu cũng không sinh được, đáng bị ly hôn lắm!”

Mặt đường vốn không bằng phẳng, xe thì luôn lắc lư đi về phía trước, Giang Nguyệt Vi bị Mã Thúy Hoa đẩy về phía sau lảo đảo mấy bước, cô ngã thẳng vào trong lòng người đàn ông ngồi bên cạnh, sau đó, cô nghe thấy tiếng đau nhỏ phát ra từ trong miệng người đàn ông.

Ngoại trừ Hà Hiểu Phong, Giang Nguyệt Vi chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác như vậy, mông cô như bị kim châm, đột nhiên đứng dậy quay đầu lại nhìn người đàn ông, vẻ mặt anh bình tĩnh, quai hàm căng cứng, cũng không biết vừa nãy mình ngồi đó có phải chạm vào chỗ nào không nên chạm hay không, đôi mắt đen của anh hơi lạnh lẽo, thấy vậy cô bỗng căng thẳng: “Xin, xin lỗi…”

Thấy vành tai người phụ nữ đỏ bừng, vẻ mặt đó hơi thẹn thùng, Tưởng Chính Hoa điềm nhiên như không khoanh tay trước ngực, chịu đựng cơn đau trong quần nở nụ cười: “Không sao.”

Vừa dứt lời, đột nhiên xe chuyển hướng, người phụ nữ mặt đối mặt với anh lại mất thăng bằng lần nữa, lúc thấy cô sắp bị văng ra ngoài, anh nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại.



“Cẩn thận!”

Biến cố này xảy ra quá đột ngột, Tưởng Chính Hoa gần như không suy nghĩ duỗi tay ra, anh vốn chỉ muốn hơi kéo cánh tay cô, nhưng do quán tính của xe, cơ thể người phụ nữ cũng đang lắc lư, tay anh lại vịn vào một chỗ dưới nách khó nói.

Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác mềm mại, giống như một cây bông, Tưởng Chính Hoa ngay từ đầu chưa kịp phản ứng nên có ấn một cái, sau đó chỉ cảm thấy cảm giác tê dại từ lòng bàn tay đến trái tim, đợi đến khi nhận ra, tay như có lửa đốt thu về, vừa giương mắt thì thấy người phụ nữ trước mặt nhìn chằm chằm anh với đôi mắt mở to ngấn nước, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận như sắp khóc.

Giang Nguyệt Vi biết cơ thể mình từ bé không giống với người khác, ngực và mông của những người cùng trang lứa khác đều có kích thước bình thường, nhưng của cô lại giống như quả bóng bay thổi tốt, căng phồng, to, càng lớn càng quá mức, hại cô từ bé phải nhận những ánh mắt khác thường của người khác.

Tuy bây giờ cô biết người đàn ông không cố ý, nhưng bị anh chạm ở trước mặt mọi người như vậy, trong lòng cô vẫn vừa tức giận vừa ủy khuất, vội vàng giãy dụa đứng lên.

Tưởng Chính Hoa thấy thế muốn duỗi tay đỡ cô, nhưng nghĩ đến chuyện xấu hổ vừa rồi, tay lại thu về, anh đứng dậy nhìn người phụ nữ: “Cô không sao chứ? Chân có bị thương hay không? Lát nữa nếu cô muốn đến đồn công an báo án, tôi có thể làm nhân chứng cho cô.”

Chịu thiệt thòi lớn như vậy, Giang Nguyệt Vi đã cực kỳ gai mắt Mã Thúy Hoa, bây giờ nghe người đàn ông nói lời này, cô cũng chỉ cau mày, ấn chân vẻ mặt giả vờ đau: “Phải đi, bây giờ tay tôi cũng đau, chân cũng đau, muốn đến đồn công an hỏi việc bà ta đẩy tôi nên tính thế nào đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện