Tiền Tú Quyên lại hỏi: "Sao dì lại nghe mẹ chồng con nói là Hiểu Phong tối nay sẽ trở về?"

Theo trí nhớ của cô, Hà Hiểu Phong tất nhiên là tối nay sẽ trở về, nhưng Giang Nguyệt Vi cũng không dám khẳng định, chỉ nói: "Không biết, trước đó hắn ta cũng không nói với tôi khi nào thì trở về, vậy bao giờ hắn ta trở về rồi, tôi sẽ trở về đó."

Tiền Tú Quyên nhíu mày: "Nhưng mà nếu con về muộn thì sẽ không xong với mẹ chồng con đâu. Đến lúc đó, mẹ chồng con khẳng định lại lấy chuyện không thể sinh con cùng ly hôn ra để áp chế, mỉa mai con cho xem."

Bà ta chỉ nói hai ba câu liền nhắc tới trọng điểm mà mình muốn biết, Giang Nguyệt Vi nghe thế cũng chỉ cười cười: "Không có việc gì, tôi hiện tại cũng đã nghĩ thông suốt, tôi vất vả bao năm để hầu hạ cả nhà bọn họ như vậy, kết quả lại có cuộc sống đến ngay cả đầy tớ ở thời đại cũ cũng không bằng, hôn sự này có cũng như không, không bằng ly hôn sớm đi."

Nói cũng đã nói đến mức này, Tiền Tú Quyên lại nhìn bộ dáng thong dong không có chuyện gì to tát của cô, trong lòng nhịn không được an ủi: "Ly hôn đối với con sẽ ảnh hưởng không ít, mà những điều không tốt là nhiều hơn, Nguyệt Vi à, con đừng có trách dì lắm miệng a, hôm qua lúc con nói cái gì mà cái tên Hiểu Phong kia không thể sinh, đây là có ý gì?"



Lời của bà ta vừa nói xong, ánh mắt của mấy bà thím bên cạnh liền sáng lên, lộ rõ mục đích của mình, Giang Nguyệt Vi nhìn những ánh mắt sáng quắc của mấy người họ, khóe môi cong lên: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là ý trên mặt chữ thôi, tinh ý một chút là có thể hiểu."

Cô biết Tiền Tú Quyên quan tâm mình nhưng cũng không có mấy phần chân thành, tuy vậy nhưng cô cũng không ngại lắm, cô đang muốn mượn cái miệng rộng của bà già Tiền Tú Quyên này để cho người nhà họ Hà cảm thụ được một chút tư vị bị người ta bàn tán sau lưng mà không làm gì được: "Dù sao thì cũng phải ly hôn nên tôi cảm thấy không có gì phải giấu diếm, lúc trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ là bảo hai người chúng tôi nên cùng nhau làm kiểm tra, khi tôi đi kiểm tra, bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì lớn. Nhưng đến lượt Hiểu Phong, hắn ta lại không muốn kiểm tra, tôi cũng chả còn cách nào khác."

"Trước kia, tôi không cảm thấy có cái gì không đúng cả, nhưng mà bây giờ, khi nghĩ lại một chút, tôi cũng không có uống thuốc tránh thai, nhưng lâu như vậy bụng lại không có động tĩnh, kiểm tra đi kiểm tra lại, bác sĩ đều bảo không xảy ra vấn đề gì lớn, vậy vấn đề khẳng định là ở trên người Hiểu Phong, bằng không, hắn ta lúc trước vì sao lại cứ khăng khăng không muốn kiểm tra? Phải có lý do chứ!"

Mấy người kia tựa hồ không có nghĩ tới, Giang Nguyệt Vi lại nói ra nhanh như vậy, cứ tưởng mình phải mất chút công phu không ngờ lại biết được dễ dàng như vậy, sửng sốt một chút, lại mặt đối mặt nhìn nhau một hồi, Tiền Tú Quyên lập tức nói: "Cái này... Là thật hay giả?"

Giang Nguyệt Vi gật đầu, cô cắn môi nhìn mấy bà thím đang hóng chuyện, lại có vẻ rất xấu hổ cùng uất ức: "Hơn nữa, hơn nữa …. Cái đó, thực sự thì phương diện kia của hắn hình như cũng không có được tốt lắm… Tôi cũng không biết phải làm sao nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện