Kiếp trước Giang Nguyệt Vi vì lấy lòng người nhà họ Hà mà bắt đầu làm việc vặt ở đây, sau khi ly hôn, bên nhà họ Giang cũng ghét bỏ cô, cô ở đây từ một người rửa bát biến thành một đầu bếp, nhà hàng này có rất nhiều hồi ức của cô, cho nên lần nữa nhìn thấy, cô cũng cảm thấy không xa lạ chút nào.
Ký ức kiếp trước không có mấy chuyện đáng vui mừng, cô cũng không muốn nghĩ nữa, mặc dù tiền trong túi không đủ mua những thứ khác, nhưng vẫn có thể ăn cơm trưa, lúc này đã là giữa trưa, lại là ngày chợ, cô cảm thấy mình phải tranh thủ.
Trong tiệm cơm cũng có rất nhiều người. Giang Nguyệt Vi vừa đứng xếp hàng, vừa nghe mấy nhân viên công tác ồn ào nói quá bận rộn, nói nên thêm nhiều người mới tốt, cô hơi nhướng mày, trong lòng nhất thời có ý nghĩ.
Cô gọi một bát mì nước và hai cái bánh bao nhân thịt, mì nước là một xu một bát, bánh bao thịt là ba xu một cái, buổi sáng nay, vì không thể mặt dày ăn ở nhà họ Giang nên lúc này Giang Nguyệt Vi rất đói, cầm đồ ăn lên liền ăn ngay.
Mặc dù lúc đói, cô sẽ không kén ăn, nhưng bây giờ, cái loại gọi là mì nước này không đủ cho cô vừa bụng. Đồ ăn nóng quá, nước dùng trong mì thì ăn có mùi nước rửa nồi, bánh bao còn đỡ hơn một chút, chỉ là nhân thịt không có vị thịt chút nào, hình như thịt này có chút cảm giác thiu.
Công xã chỉ có một nhà hàng, đồ ăn khó ăn, dần dần, mọi người cũng không kén ăn như ban đầu, Giang Nguyệt Vi nhớ rõ kiếp trước khi cô ly hôn rồi đến đây thì chuyện làm ăn ở nơi này đã có chút tiêu điều, hơn nữa, xí nghiệp tư nhân rất nhanh cũng được cho phép làm việc, việc làm ăn của nhà hàng này càng lúc càng bị ảnh hưởng.
Đối với tiệm cơm này, cô vẫn còn có chút tình cảm, hiện tại những người đó rất bận rộn, cô nghĩ thầm, đợi qua mấy ngày nữa ly hôn, đến lúc đó lại đến hỏi bọn họ có muốn thêm người giúp việc hay không, cô vẫn muốn giống như đời trước, làm đầu bếp ở đây trước.
Cơm nước xong từ tiệm cơm đi ra, Giang Nguyệt Vi mới phát hiện ra tiền trong túi của cô đã không đủ để mua vé xe trở về, từ công xã đến nhà họ Giang ngồi xe ít nhất cũng phải mất một giờ, đi bộ thì lại càng lâu, dù sao ăn xong cũng phải tiêu thực, cô đơn giản chậm rãi đi trở về, chờ đến khi cô trở lại nhà họ Giang, đã là chuyện hơn hai giờ sau.
Lý Mỹ Ngọc đang ở trong sân chuẩn bị bê củi, nhìn thấy cô trở về, bà lập tức dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nói với cô: "Con gái, mẹ vừa mới tan làm trở về đi ngang qua khu bộ đội bên kia, mẹ chồng con đã gọi điện thoại đến chỗ chúng ta, bảo con lập tức trở về. Bà ấy nói là Hiểu Phong đã trở về rồi."
Giang Nguyệt Vi nghe thế sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới thời điểm Hà Hiểu Phong trở về so với trước kia vẫn không thay đổi, hình như hắn ta không giống cô, nhưng cô còn chưa lên tiếng, Lý Mỹ Ngọc lại nói: "Con chờ mẹ một chút, để mẹ đi lấy thuốc cổ truyền cho con, con hãy nhanh chóng thu dọn một chút lập tức trở về bên kia, đỡ phải đến lúc đó bên kia lại bảo con thế này, con thế kia."
Giang Hướng Quân từ trong phòng đi ra, nghe nói như thế liền nói: "Cũng không cần vội vã như vậy, cơm sắp làm xong rồi, con cứ ăn cơm tối rồi hãy qua."
Ký ức kiếp trước không có mấy chuyện đáng vui mừng, cô cũng không muốn nghĩ nữa, mặc dù tiền trong túi không đủ mua những thứ khác, nhưng vẫn có thể ăn cơm trưa, lúc này đã là giữa trưa, lại là ngày chợ, cô cảm thấy mình phải tranh thủ.
Trong tiệm cơm cũng có rất nhiều người. Giang Nguyệt Vi vừa đứng xếp hàng, vừa nghe mấy nhân viên công tác ồn ào nói quá bận rộn, nói nên thêm nhiều người mới tốt, cô hơi nhướng mày, trong lòng nhất thời có ý nghĩ.
Cô gọi một bát mì nước và hai cái bánh bao nhân thịt, mì nước là một xu một bát, bánh bao thịt là ba xu một cái, buổi sáng nay, vì không thể mặt dày ăn ở nhà họ Giang nên lúc này Giang Nguyệt Vi rất đói, cầm đồ ăn lên liền ăn ngay.
Mặc dù lúc đói, cô sẽ không kén ăn, nhưng bây giờ, cái loại gọi là mì nước này không đủ cho cô vừa bụng. Đồ ăn nóng quá, nước dùng trong mì thì ăn có mùi nước rửa nồi, bánh bao còn đỡ hơn một chút, chỉ là nhân thịt không có vị thịt chút nào, hình như thịt này có chút cảm giác thiu.
Công xã chỉ có một nhà hàng, đồ ăn khó ăn, dần dần, mọi người cũng không kén ăn như ban đầu, Giang Nguyệt Vi nhớ rõ kiếp trước khi cô ly hôn rồi đến đây thì chuyện làm ăn ở nơi này đã có chút tiêu điều, hơn nữa, xí nghiệp tư nhân rất nhanh cũng được cho phép làm việc, việc làm ăn của nhà hàng này càng lúc càng bị ảnh hưởng.
Đối với tiệm cơm này, cô vẫn còn có chút tình cảm, hiện tại những người đó rất bận rộn, cô nghĩ thầm, đợi qua mấy ngày nữa ly hôn, đến lúc đó lại đến hỏi bọn họ có muốn thêm người giúp việc hay không, cô vẫn muốn giống như đời trước, làm đầu bếp ở đây trước.
Cơm nước xong từ tiệm cơm đi ra, Giang Nguyệt Vi mới phát hiện ra tiền trong túi của cô đã không đủ để mua vé xe trở về, từ công xã đến nhà họ Giang ngồi xe ít nhất cũng phải mất một giờ, đi bộ thì lại càng lâu, dù sao ăn xong cũng phải tiêu thực, cô đơn giản chậm rãi đi trở về, chờ đến khi cô trở lại nhà họ Giang, đã là chuyện hơn hai giờ sau.
Lý Mỹ Ngọc đang ở trong sân chuẩn bị bê củi, nhìn thấy cô trở về, bà lập tức dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nói với cô: "Con gái, mẹ vừa mới tan làm trở về đi ngang qua khu bộ đội bên kia, mẹ chồng con đã gọi điện thoại đến chỗ chúng ta, bảo con lập tức trở về. Bà ấy nói là Hiểu Phong đã trở về rồi."
Giang Nguyệt Vi nghe thế sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới thời điểm Hà Hiểu Phong trở về so với trước kia vẫn không thay đổi, hình như hắn ta không giống cô, nhưng cô còn chưa lên tiếng, Lý Mỹ Ngọc lại nói: "Con chờ mẹ một chút, để mẹ đi lấy thuốc cổ truyền cho con, con hãy nhanh chóng thu dọn một chút lập tức trở về bên kia, đỡ phải đến lúc đó bên kia lại bảo con thế này, con thế kia."
Giang Hướng Quân từ trong phòng đi ra, nghe nói như thế liền nói: "Cũng không cần vội vã như vậy, cơm sắp làm xong rồi, con cứ ăn cơm tối rồi hãy qua."
Danh sách chương