Khi đến nhà họ Hà, trời đã tối om, cửa lớn được mở rộng, cô còn chưa đi vào đã có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong nhà chính truyền đến, trong nhà ánh sáng lờ mờ, bước chân Giang Nguyệt Vi hơi hơi dừng lại, thoáng phân biệt những âm thanh sau đó rồi mới nhấc chân đi về phía nhà chính.
Trong nhà chính đốt hai ngọn đèn dầu, được thắp sáng bởi ánh lửa, bên cạnh bàn bày một đống đồ, hẳn là do Hà Hiểu Phong đi công tác mang về nên mới có đãi ngộ như vậy, mà lúc này Hà Hiểu Phương học trung học ở huyện cũng đã trở về, một nhà bốn người, hình ảnh nhìn vô cùng hạnh phúc dào dạt ấm áp.
Cô giương mắt nhìn Hà Hiểu Phong một cái, người đàn ông này vẫn giống như đời trước, ngũ quan khắc sâu, mặt mày tuấn tú, khóe miệng luôn mang theo nụ cười, nhìn đặc biệt giống người tốt, thân thể hắn ta có chút gầy gò, mặc áo sơ mi màu trắng trông dịu dàng nhã nhặn lại rất hiện đại.
Hà Hiểu Phong vì có công việc trong tay, dáng dấp lại cũng không xấu, nên lúc trước phụ nữ muốn kết hôn, sinh con với hắn ta cũng có rất nhiều, chính là bởi vì lựa chọn có rất nhiều, cho nên sau khi hắn ta chọn trúng mình, Triệu Phượng Tiên cũng rất mất hứng, dù sao lúc đó Giang Nguyệt Vi ngoại trừ bản thân mình ra, cái gì khác cũng không có không thể nâng đỡ cho nhà bà ta được.
Người bên trong dường như không chú ý tới cô đã trở về, Giang Nguyệt Vi trực tiếp cất bước đi vào, thấy cô đột nhiên xuất hiện ở cửa, mấy người đều ngạc nhiên, ngay sau đó, Triệu Phượng Tiên đã liếc mắt xem thường cô, tiện tay đặt đồ trong tay lên bàn, tức giận nói: "Cô còn biết vác mặt trở về sao? Tôi còn tưởng cô chết luôn bên ngoài rồi chứ."
Giang Nguyệt Vi cũng không lên tiếng trả lời, đi đến bên cạnh nhìn thoáng qua đống đồ ăn trên bàn, có thịt, có mì, còn có bánh mì, rất phong phú.
Triệu Phượng Tiên nghĩ đến bộ dáng quyết liệt của cô ngày hôm qua, cười lạnh nói: "Cô ngày hôm qua không phải rất kiên cường sao, còn trở về đây làm gì?"
Giang Nguyệt Vi nghe vậy cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng là bà ta gọi điện thoại đến nhà họ Giang nói này nói nọ với mẹ cô, bây giờ lại giả vờ làm ra vẻ cao ngạo, nhưng hôm nay Giang Nguyệt Vi đến để bàn chuyện ly hôn, không phải để trình diễn một cô con dâu tốt, cho nên cô cũng lười giải thích với bọn họ, chỉ thản nhiên đáp: "Tôi trở về là muốn nói chuyện ly hôn với Hiểu Phong."
Thanh âm của cô tuy không mặn không nhạt, nhưng nó lại giống như một cái tát thật mạnh đánh vào hai tai mọi người, phát ra tiếng vang thanh thúy, mấy người trong phòng nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới sẽ từ trong miệng cô lại nhảy ra những lời này.
Vẫn là Hà Hiểu Phương phản ứng lại trước, ánh mắt nhìn cô có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, một năm nay cô luôn là người không muốn ly hôn, cho dù có khuyên hay đe doạ cũng không được, sao lại đột nhiên đề nghị ly hôn, sẽ không phải là đang đùa giỡn chứ? Cô ta vội hỏi: “Chị dâu, chị đang nói gì vậy? Chị đây là đang đề nghị ly hôn với anh trai tôi sao?"
Giang Nguyệt Vi cũng không nhìn cô ta, chỉ thản nhiên đáp: "Phải, tôi đang đề nghị ly hôn với anh trai cô đó."
Triệu Phượng Tiên rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, bà ta cũng không để ý đến Giang Nguyệt Vi, chỉ lấy khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào người đàn ông của mình.
Trong nhà chính đốt hai ngọn đèn dầu, được thắp sáng bởi ánh lửa, bên cạnh bàn bày một đống đồ, hẳn là do Hà Hiểu Phong đi công tác mang về nên mới có đãi ngộ như vậy, mà lúc này Hà Hiểu Phương học trung học ở huyện cũng đã trở về, một nhà bốn người, hình ảnh nhìn vô cùng hạnh phúc dào dạt ấm áp.
Cô giương mắt nhìn Hà Hiểu Phong một cái, người đàn ông này vẫn giống như đời trước, ngũ quan khắc sâu, mặt mày tuấn tú, khóe miệng luôn mang theo nụ cười, nhìn đặc biệt giống người tốt, thân thể hắn ta có chút gầy gò, mặc áo sơ mi màu trắng trông dịu dàng nhã nhặn lại rất hiện đại.
Hà Hiểu Phong vì có công việc trong tay, dáng dấp lại cũng không xấu, nên lúc trước phụ nữ muốn kết hôn, sinh con với hắn ta cũng có rất nhiều, chính là bởi vì lựa chọn có rất nhiều, cho nên sau khi hắn ta chọn trúng mình, Triệu Phượng Tiên cũng rất mất hứng, dù sao lúc đó Giang Nguyệt Vi ngoại trừ bản thân mình ra, cái gì khác cũng không có không thể nâng đỡ cho nhà bà ta được.
Người bên trong dường như không chú ý tới cô đã trở về, Giang Nguyệt Vi trực tiếp cất bước đi vào, thấy cô đột nhiên xuất hiện ở cửa, mấy người đều ngạc nhiên, ngay sau đó, Triệu Phượng Tiên đã liếc mắt xem thường cô, tiện tay đặt đồ trong tay lên bàn, tức giận nói: "Cô còn biết vác mặt trở về sao? Tôi còn tưởng cô chết luôn bên ngoài rồi chứ."
Giang Nguyệt Vi cũng không lên tiếng trả lời, đi đến bên cạnh nhìn thoáng qua đống đồ ăn trên bàn, có thịt, có mì, còn có bánh mì, rất phong phú.
Triệu Phượng Tiên nghĩ đến bộ dáng quyết liệt của cô ngày hôm qua, cười lạnh nói: "Cô ngày hôm qua không phải rất kiên cường sao, còn trở về đây làm gì?"
Giang Nguyệt Vi nghe vậy cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng là bà ta gọi điện thoại đến nhà họ Giang nói này nói nọ với mẹ cô, bây giờ lại giả vờ làm ra vẻ cao ngạo, nhưng hôm nay Giang Nguyệt Vi đến để bàn chuyện ly hôn, không phải để trình diễn một cô con dâu tốt, cho nên cô cũng lười giải thích với bọn họ, chỉ thản nhiên đáp: "Tôi trở về là muốn nói chuyện ly hôn với Hiểu Phong."
Thanh âm của cô tuy không mặn không nhạt, nhưng nó lại giống như một cái tát thật mạnh đánh vào hai tai mọi người, phát ra tiếng vang thanh thúy, mấy người trong phòng nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới sẽ từ trong miệng cô lại nhảy ra những lời này.
Vẫn là Hà Hiểu Phương phản ứng lại trước, ánh mắt nhìn cô có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, một năm nay cô luôn là người không muốn ly hôn, cho dù có khuyên hay đe doạ cũng không được, sao lại đột nhiên đề nghị ly hôn, sẽ không phải là đang đùa giỡn chứ? Cô ta vội hỏi: “Chị dâu, chị đang nói gì vậy? Chị đây là đang đề nghị ly hôn với anh trai tôi sao?"
Giang Nguyệt Vi cũng không nhìn cô ta, chỉ thản nhiên đáp: "Phải, tôi đang đề nghị ly hôn với anh trai cô đó."
Triệu Phượng Tiên rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, bà ta cũng không để ý đến Giang Nguyệt Vi, chỉ lấy khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào người đàn ông của mình.
Danh sách chương