Tưởng Chính Hoa cầm bao tải mình vừa tìm được nhàn nhã đi theo, anh vừa phát hiện Hà Hiểu Phong sau khi từ ủy ban cách mạng đi ra cũng không đi tìm Chung Bảo Ý, mà là trực tiếp đến nhà hàng mua hai phần cơm, không cần nghĩ anh cũng biết người đàn ông này là muốn đi đâu, đúng như trong lòng anh phỏng đoán, người đàn ông mang theo hộp cơm trực tiếp đi về phía kho hàng bỏ hoang của Cung Tiêu Xã, đó là địa điểm hẹn hò bí mật của bọn họ.

Tưởng Chính Hoa cười lạnh một tiếng, giữa ban ngày ban mặt, người đàn ông này lại không chút sợ hãi, không chút giấu giếm như thế, thật sự là không để anh vào mắt thì phải, xem ra, tên này cần phải được giáo huấn lại rồi .

Sắc mặt anh cũng có chút căng thẳng, kéo thấp mũ đi sát theo phía sau nam nhân, khi nam nhân sắp tiến vào kho hàng, anh lập tức hô lên: "Hà Hiểu Phong!"

Hà Hiểu Phong nghe tên mình theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy có một thân ảnh màu xám tựa như một trận gió thổi quét về phía mình, không đợi hắn thấy rõ diện mạo người nọ, đối phương trực tiếp cầm vật gì đó hướng trên đầu hắn chụp một cái, sau đó mấy cái nắm tay như mưa to trực tiếp hướng trên người hắn đánh xuống.

Chuyện bất thình lình xảy ra khiến Hà Hiểu Phong choáng váng, văn kiện trong tay và cơm vừa mới ăn trong nháy mắt liền bị ném ra ngoài, người đàn ông thẳng tắp hướng trên mặt hắn ta mà đánh, mũi hắn bị đánh nhất thời nở hoa, đau đến nỗi kêu thảm thiết liên tục.

Hắn bị trùm đầu, căn bản không nhìn thấy đối phương là ai, chỉ không ngừng lảo đảo lui về phía sau một bên kêu to.

“Đừng đánh nữa, con mẹ nó mày là ai mà dám đánh tao?”

“Mau buông ông đây ra, mày có tin hay không...”



Lời còn chưa dứt, người đàn ông bí ẩn trước mặt đột nhiên đè hắn lên tường, một quyền hướng bụng hắn mà vung tới, một cái hai cái lại ba cái, động tác vừa nhanh vừa độc, cảm giác như muốn đem hết tất cả khí lực ra để dùng vào giờ khắc này.

Trong miệng Hà Hiểu Phong trong nháy mắt tràn ngập mùi máu tươi, bây giờ hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn bị người kia đánh ra máu, gian nan phun ra lời nói: "Con mẹ nó, mày rốt cuộc là ai!"

Rất nhanh, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đối diện vang lên: "Người đòi nợ."

Hà Hiểu Phong không biết mình bị thiếu nợ lúc nào, hắn ta chỉ biết nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ mình sẽ bị đánh chết mất, hắn cố gắng giơ tay lên phản kháng, nhưng đối phương lại đè tay hắn ta lại, dùng sức vặn một cái.

"Cạch" một tiếng kèm theo sự đau đớn truyền đến, Hà Hiểu Phong đau đớn hét lên, chỉ cảm thấy cổ tay đã bị người đàn ông trước mặt vặn gãy, cho đến giờ khắc này, hắn có mê man cũng ý thức được, mình căn bản đánh không lại người đàn ông này, liền theo bản năng há mồm kêu cứu mạng, nhưng hắn lại đau đến mức tất cả khí trong lồng ngực đều nghẹn ở cổ họng, lúc này ngay cả thở cũng không thở nổi, hắn phải lấy từng ngụm khí một cách khó nhọc.

Người đàn ông này cũng không có ý muốn dừng tay, giống như đem hắn ta trở thành bao cát vậy, vừa đánh vừa đạp lên người hắn, đau đến nỗi khiến toàn thân hắn co rút. Sau đó, trước mắt tối sầm, Hà Hiểu Phong trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tưởng Chính Hoa nhìn người đang đứng dựa vào tường đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, lúc này mới chậm rãi thu tay lại, trong lòng anh cười lạnh một tiếng, vừa rồi lúc đánh người, không phải hắn ta đều tránh được chỗ hiểm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện