Trước kia người đàn ông mập chỉ nổi nóng vì tên họ Đặng kia không để ý đến ý kiến của mình mà cưỡng ép muốn đem cô em vợ của anh ta nhét vào nên mới để cho Giang Nguyệt Vi thử một chút, ban đầu cũng không có nhiều kỳ vọng đối với cô, không nghĩ tới cô thật đúng là có tài, hương vị cũng không tệ lắm, thế nên tại chỗ liền tự mình quyết định.
Ông ta lại ăn thêm mấy miếng, vị chua chua cay cay xộc lên, cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên thân thể đều dãn ra, ông ta rất mau hạ đũa xuống, nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Tôi là Đổng Thụ Dân, là đầu bếp nơi này, những người vừa mới đến phụ việc tiền lương một tháng sẽ là mười lăm đồng, cô cảm thấy có thể nhận được thì theo tôi làm việc.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy sửng sốt một chút, tựa hồ hiểu ra ý tứ của ông ta, “Có thể… Có thể tiếp nhận, vậy là anh nguyện ý thuê tôi?”
Đổng Thụ Dân gật đầu đáp ứng cô. “Đương nhiên.”
Giang Nguyệt Vi mừng thầm, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi, lại lo lắng nói: “Quản lý bên kia...”
Đổng Thụ Dân hừ lạnh, khi nói tới người quản lý kia ngữ khí mang một ít khinh thường. “Người ở phòng bếp ban đầu là tôi muốn tuyển, chính anh ta cứng rắn nhét người vào, tí nữa tôi nói một chút là được, đây không phải chuyện cần cô lo lắng đâu.”
Giang Nguyệt Vi thật ra sợ đến lúc đó cô đến lại bị cự tuyệt nên mới hỏi, hiện tại nghe ông ta nói kiểu này, cũng hoàn toàn yên tâm, “Được rồi, là do tôi quá lo lắng.”
Đổng Thụ Dân cũng không trách cô hỏi như vậy, chỉ nói: “Cô muốn đi làm luôn hay để đầu tháng sau?”
Bây giờ cách cuối tháng chỉ còn mấy ngày, Giang Nguyệt Vi vừa nghĩ tới chuyện mình ly hôn còn chưa xong xuôi, mở miệng nói: “Đầu tháng sau tôi sẽ đến làm việc, dù sao cũng chỉ còn vài ngày thôi, đến lúc đó tiền lương cũng dễ tính hơn một chút.”
Đổng Thụ Dân như có điều suy nghĩ một lát. “Thế này cũng được, nhưng nơi này của chúng tôi không cung cấp nhà ở, cô ở chỗ nào?”
Giang Nguyệt Vi biết lúc này tiệm cơm công xã không cung cấp chỗ ở như trụ sở lớn, trước khi ly hôn cô đã nghĩ đén việc sau này sẽ đi thuê phòng để ở, nhưng hiện tại cô cũng không muốn để Đổng Thụ Dân biết mình còn không có chỗ ở, nhân tiện nói: “Tôi ở gần công xã, đi mấy phút liền đến.”
“Được rồi.” Đổng Thụ Dân gật đầu. “Vậy chúng tôi sẽ gặp lại cô vào tháng sau.”
Chuyện công việc cứ như vậy được quyết định, lúc Giang Nguyệt Vi đi ra khỏi tiệm cơm đã là ba giờ chiều, chuyện tìm phòng ở hiện tại vô cùng cấp bách.
Đời trước sau khi ly hôn cô trở thành một nhân viên trong tiệm cơm đã là chuyện của hai năm sau, khi đó tiệm cơm có cung cấp chỗ ở, với cả việc thuê chỗ ở này cũng không phải là điều cô hiểu rõ nên cô chỉ có thể đi vòng quanh đường công xã tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy nơi nào có tin tức về cho thuê phòng.
Chuyện phòng ở muốn tìm cũng không nhanh được như vậy, hơn nữa cô cũng không biết đi chỗ nào tìm, hiện tại thời gian đã không còn sớm, cô nghĩ thầm hẳn nên về trước rồi cùng người trong đội tìm hiểu và chuẩn bị một chút.
Sau khi suy nghĩ xong, cô trực tiếp quay đầu về nhà, còn chưa đi được mấy bước, ở cái hẻm nhỏ đã ngoài ý muốn đụng phải Triệu Phụng Tiên, thời gian này ở đây còn có thể đụng phải Triệu Phụng Tiên, khiến cô phi thường kinh ngạc, nhưng cũng biết chỉ cần đụng một cái vào người phụ nữ này chắc chắn không có chuyện tốt.
Ông ta lại ăn thêm mấy miếng, vị chua chua cay cay xộc lên, cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên thân thể đều dãn ra, ông ta rất mau hạ đũa xuống, nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Tôi là Đổng Thụ Dân, là đầu bếp nơi này, những người vừa mới đến phụ việc tiền lương một tháng sẽ là mười lăm đồng, cô cảm thấy có thể nhận được thì theo tôi làm việc.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy sửng sốt một chút, tựa hồ hiểu ra ý tứ của ông ta, “Có thể… Có thể tiếp nhận, vậy là anh nguyện ý thuê tôi?”
Đổng Thụ Dân gật đầu đáp ứng cô. “Đương nhiên.”
Giang Nguyệt Vi mừng thầm, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi, lại lo lắng nói: “Quản lý bên kia...”
Đổng Thụ Dân hừ lạnh, khi nói tới người quản lý kia ngữ khí mang một ít khinh thường. “Người ở phòng bếp ban đầu là tôi muốn tuyển, chính anh ta cứng rắn nhét người vào, tí nữa tôi nói một chút là được, đây không phải chuyện cần cô lo lắng đâu.”
Giang Nguyệt Vi thật ra sợ đến lúc đó cô đến lại bị cự tuyệt nên mới hỏi, hiện tại nghe ông ta nói kiểu này, cũng hoàn toàn yên tâm, “Được rồi, là do tôi quá lo lắng.”
Đổng Thụ Dân cũng không trách cô hỏi như vậy, chỉ nói: “Cô muốn đi làm luôn hay để đầu tháng sau?”
Bây giờ cách cuối tháng chỉ còn mấy ngày, Giang Nguyệt Vi vừa nghĩ tới chuyện mình ly hôn còn chưa xong xuôi, mở miệng nói: “Đầu tháng sau tôi sẽ đến làm việc, dù sao cũng chỉ còn vài ngày thôi, đến lúc đó tiền lương cũng dễ tính hơn một chút.”
Đổng Thụ Dân như có điều suy nghĩ một lát. “Thế này cũng được, nhưng nơi này của chúng tôi không cung cấp nhà ở, cô ở chỗ nào?”
Giang Nguyệt Vi biết lúc này tiệm cơm công xã không cung cấp chỗ ở như trụ sở lớn, trước khi ly hôn cô đã nghĩ đén việc sau này sẽ đi thuê phòng để ở, nhưng hiện tại cô cũng không muốn để Đổng Thụ Dân biết mình còn không có chỗ ở, nhân tiện nói: “Tôi ở gần công xã, đi mấy phút liền đến.”
“Được rồi.” Đổng Thụ Dân gật đầu. “Vậy chúng tôi sẽ gặp lại cô vào tháng sau.”
Chuyện công việc cứ như vậy được quyết định, lúc Giang Nguyệt Vi đi ra khỏi tiệm cơm đã là ba giờ chiều, chuyện tìm phòng ở hiện tại vô cùng cấp bách.
Đời trước sau khi ly hôn cô trở thành một nhân viên trong tiệm cơm đã là chuyện của hai năm sau, khi đó tiệm cơm có cung cấp chỗ ở, với cả việc thuê chỗ ở này cũng không phải là điều cô hiểu rõ nên cô chỉ có thể đi vòng quanh đường công xã tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy nơi nào có tin tức về cho thuê phòng.
Chuyện phòng ở muốn tìm cũng không nhanh được như vậy, hơn nữa cô cũng không biết đi chỗ nào tìm, hiện tại thời gian đã không còn sớm, cô nghĩ thầm hẳn nên về trước rồi cùng người trong đội tìm hiểu và chuẩn bị một chút.
Sau khi suy nghĩ xong, cô trực tiếp quay đầu về nhà, còn chưa đi được mấy bước, ở cái hẻm nhỏ đã ngoài ý muốn đụng phải Triệu Phụng Tiên, thời gian này ở đây còn có thể đụng phải Triệu Phụng Tiên, khiến cô phi thường kinh ngạc, nhưng cũng biết chỉ cần đụng một cái vào người phụ nữ này chắc chắn không có chuyện tốt.
Danh sách chương