Nghĩ đến viễn cảnh đấy, Giang Nguyệt Vi một chút cũng không thèm đi bệnh viện xem tình huống của Hà Hiểu Phong, mà trực tiếp chạy tới đội sản xuất Trường Hồng.

Giang Nguyệt Vi chỉ biết đội sản xuất Trường Hồng cách công xã không xa lắm, nhưng dù sao cũng chưa từng tới, cô từ công xã chạy ra đây phải được một lúc rồi, vòng vo nửa ngày cũng không tìm được con đường nào dẫn đến đội sản xuất Trường Hồng.

Đang lúc buồn rầu, nhìn thấy trên sườn núi phía đại lộ có người muốn đi xuống, cô vội vàng xoay người qua, đợi khi thấy rõ người này thì trừng mắt ngạc nhiên: “Tưởng Chính Hoa?”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy giương mắt, lập tức cũng sửng sốt, sau đó trực tiếp từ phía trên nhảy xuống: “Sao cô lại ở chỗ này?”

Giang Nguyệt Vi nghe lời này của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cô đến đây không phải đều là vì anh sao? Giờ lại hỏi cô câu này là sao? Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Triệu Phượng Tiên, cô nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: “Hôm nay có phải anh đã đánh Hà Hiểu Phong hay không?”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy, thần sắc dừng lại, thanh âm có chút tò mò: “Cô cũng biết rồi?”

Giang Nguyệt Vi hiện tại nghe anh hỏi như vậy, tất nhiên cũng sẽ không có ý định giấu diếm, vì thế, cô liền đem chuyện mà Triệu Phượng Tiên vừa rồi chất vấn cô ra hỏi: “Tôi vừa mới đoán ra thôi, tôi cũng không ngờ thật sự lại là anh, tôi biết chuyện của hai người bọn họ khiến cho anh cảm thấy phẫn nộ, nhưng đả thương người khác sẽ phải chịu trách nhiệm, anh tại sao phải vì loại chuyện vớ vẩn này mà làm ra chuyện như vậy?”



Tưởng Chính Hoa nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt đen lại, vậy ra cô đến để hỏi tội anh, chẳng lẽ anh đánh tên đó là sai sao?

Nếu anh mà là kẻ háo thắng, hay ghen thì khi thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, trước mặt Chung Bảo Ý, anh sẽ trực tiếp đè tên đàn ông kia xuống đánh cho không đứng dậy nổi, khiến tên đó nếm thử vị đất là như thế nào. Nếu anh không phải là người biết kiềm chế cảm xúc thì đến bây giờ, anh sẽ không thể một mực giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!

Anh nhìn người phụ nữ đang ở trước mắt mình, đôi mắt của cô sáng như sao trời, mang theo sự chất vấn, bộ ngực đầy đặn phập phồng theo từng hơi thở, lúc này, khuôn mặt trắng nõn của cô hơi phiếm hồng, nhìn thế nào cũng giống như bộ dáng người vợ nhỏ đang rất tức giận, vậy mà sao anh lại thấy cô quyến rũ là thế nào.

Nhưng, anh cùng lắm chỉ đánh tên kia có một trận thôi, không chỉ vừa rồi Chung Bảo Ý trở về nhà đã đứng ngồi không yên, cô ta tuy không nói gì nhưng bộ mặt đó đã lộ ra tất cả, bây giờ ngay cả Giang Nguyệt Vi sắp ly hôn cũng chạy tới hỏi tội anh?

Anh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, tên đàn ông như Hà Hiểu Phong, ngoại trừ gương mặt đoan chính một chút, còn có thể có cái gì đáng giá để cho hai người phụ nữ cùng nhớ thương?

“Làm sao vậy, cô đây là đang đau lòng cho anh ta sao?”

Anh chậm rãi tới gần Giang Nguyệt Vi, giọng nói mang theo chút trào phúng: “Bởi vì sợ tôi làm tổn thương anh ta, cho nên dù trước đó cô biết chuyện của bọn họ cũng không thèm nói với tôi một lời, đúng không?”

Dứt lời, giống như muốn kích thích cơn tức giận của người phụ nữ trước mặt, anh nói tiếp: “Nếu không phải hôm đó tôi mặc tây trang và sợ sẽ làm bẩn bộ quân trang đó thì tôi chắc chắn sẽ đánh cho anh ta cả đời nằm trong bệnh viện không dậy nổi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện