Tưởng Chính Hoa nở nụ cười, cũng nói: “Vậy tôi cũng không giận.”
Giang Nguyệt Vi không nói gì: “Vậy anh còn muốn đi đánh người không?”
Tưởng Chính Hoa nhíu mày, giữa anh và Chung Bảo Ý kỳ thật cũng không có tình cảm gì, cô ta đã tình nguyện không để ý luật pháp mà muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, xem ra đối với tên kia là chân ái, nếu như vậy, anh lại có rất nhiều biện pháp thu thập hắn ta. Anh phải trả lại công sức họ đối xử “tốt” với anh chứ.
Nhưng những thứ này, anh cũng không định nói với người phụ nữ bên cạnh: “Cô yên tâm, trước khi chuyện ly hôn của cô được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ không quấy rầy anh ta đâu.”
Nói xong, Tưởng Chính Hoa tựa hồ như nghĩ tới cái gì, anh nhìn cô gái bên cạnh, tò mò hỏi: “Tôi giữa trưa hôm qua mới đánh tên khốn kiếp kia, bây giờ, cô hình như có việc gì mới đến tìm tôi?”
Hai người hiện tại đã xem như là bằng hữu, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện tìm việc làm này cũng không có gì không thể nói ra, cô liền đem chuyện mình muốn nói đơn giản hóa đi, nghĩ đến anh ở gần đây, hẳn là cũng quen biết một ít người, lại nói: “Đầu tháng sau tôi phải đi làm. Nhưng phòng ở vẫn còn chưa có, anh có quen người nào có phòng trọ cho thuê không? Giới thiệu cho tôi đi.”
Tưởng Chính Hoa ngoài ý muốn nhìn cô một cái, không nghĩ tới cô chủ động tìm mình hỗ trợ: “Tạm thời không có, công xã chúng ta không có nhà cho thuê, cô muốn tìm nhà cho thuê phỏng chừng có chút khó khăn.”
Giang Nguyệt Vi đương nhiên cũng biết việc này khó khăn, bằng không, cô cũng sẽ không mở miệng nói chuyện này với anh.
Cô chỉ ừ một tiếng, không nói nữa.
Tưởng Chính Hoa nhìn cô nhíu mày không nói, vẻ mặt lo lắng, lại nói: “Nhưng mà cách cuối tháng còn có mấy ngày, nếu như cô không ngại thì cứ giao chuyện phòng ở cho tôi đi, tôi giúp cô tìm xem?”
Giang Nguyệt Vi hơi sửng sốt, cô và Tưởng Chính Hoa chỉ có duyên nên gặp mặt được ba lần, bây giờ có thể vui vẻ giúp cô ta như vậy? Là bởi vì đồng bệnh tương liên? Thấy cô không nói lời nào, người đàn ông lại nói: “Đại đội các cô hẳn là cách công xã rất xa, chuyện thuê nhà này không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, cô lại là phụ nữ, nếu như chạy tới công xã chỉ để xem nhà sẽ rất vất vả, cũng rất không tiện, chờ tôi giúp cô xem căn nào thích hợp, sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô.”
Thanh âm của anh trầm thấp, hùng hậu từ tính, có vẻ rất chững chạc, làm cho người ta cảm thấy an toàn, rất kiên định.
Giang Nguyệt Vi không hiểu sao cảm thấy rất yên tâm, cô khẽ vuốt cằm, cười cười: “Được, vậy làm phiền anh rồi.”
Cô nói xong nhìn thoáng qua phía chân trời: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước, hai ngày nữa chờ tin tốt của anh.”
Tưởng Chính Hoa suy nghĩ một lát, sau đó hỏi cô: “Hay là, để tôi đạp xe đưa cô đi?”
Tuy rằng người đàn ông này đúng có ý tốt, nhưng thân phận hai người lại có chút nhạy cảm, Giang Nguyệt Vi cũng không tiện làm phiền anh, liền vội vàng xua tay: “Cái này, không nên làm phiền anh thì hơn, tôi đi đường nhỏ trở về là được rồi.”
Tưởng Chính Hoa thấy vẻ mặt cô: “Tôi và cô không thân thiết lắm, không cần phiền toái” Thấy cô từ chối mình, anh cũng không kiên trì nữa: “Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô.”
Sợ lát nữa đi được nửa đường trời sẽ tối thật, Giang Nguyệt Vi cũng không khách sáo với Tưởng Chính Hoa nữa, trực tiếp đi đường nhỏ trở về.
Giang Nguyệt Vi không nói gì: “Vậy anh còn muốn đi đánh người không?”
Tưởng Chính Hoa nhíu mày, giữa anh và Chung Bảo Ý kỳ thật cũng không có tình cảm gì, cô ta đã tình nguyện không để ý luật pháp mà muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, xem ra đối với tên kia là chân ái, nếu như vậy, anh lại có rất nhiều biện pháp thu thập hắn ta. Anh phải trả lại công sức họ đối xử “tốt” với anh chứ.
Nhưng những thứ này, anh cũng không định nói với người phụ nữ bên cạnh: “Cô yên tâm, trước khi chuyện ly hôn của cô được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ không quấy rầy anh ta đâu.”
Nói xong, Tưởng Chính Hoa tựa hồ như nghĩ tới cái gì, anh nhìn cô gái bên cạnh, tò mò hỏi: “Tôi giữa trưa hôm qua mới đánh tên khốn kiếp kia, bây giờ, cô hình như có việc gì mới đến tìm tôi?”
Hai người hiện tại đã xem như là bằng hữu, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện tìm việc làm này cũng không có gì không thể nói ra, cô liền đem chuyện mình muốn nói đơn giản hóa đi, nghĩ đến anh ở gần đây, hẳn là cũng quen biết một ít người, lại nói: “Đầu tháng sau tôi phải đi làm. Nhưng phòng ở vẫn còn chưa có, anh có quen người nào có phòng trọ cho thuê không? Giới thiệu cho tôi đi.”
Tưởng Chính Hoa ngoài ý muốn nhìn cô một cái, không nghĩ tới cô chủ động tìm mình hỗ trợ: “Tạm thời không có, công xã chúng ta không có nhà cho thuê, cô muốn tìm nhà cho thuê phỏng chừng có chút khó khăn.”
Giang Nguyệt Vi đương nhiên cũng biết việc này khó khăn, bằng không, cô cũng sẽ không mở miệng nói chuyện này với anh.
Cô chỉ ừ một tiếng, không nói nữa.
Tưởng Chính Hoa nhìn cô nhíu mày không nói, vẻ mặt lo lắng, lại nói: “Nhưng mà cách cuối tháng còn có mấy ngày, nếu như cô không ngại thì cứ giao chuyện phòng ở cho tôi đi, tôi giúp cô tìm xem?”
Giang Nguyệt Vi hơi sửng sốt, cô và Tưởng Chính Hoa chỉ có duyên nên gặp mặt được ba lần, bây giờ có thể vui vẻ giúp cô ta như vậy? Là bởi vì đồng bệnh tương liên? Thấy cô không nói lời nào, người đàn ông lại nói: “Đại đội các cô hẳn là cách công xã rất xa, chuyện thuê nhà này không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, cô lại là phụ nữ, nếu như chạy tới công xã chỉ để xem nhà sẽ rất vất vả, cũng rất không tiện, chờ tôi giúp cô xem căn nào thích hợp, sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô.”
Thanh âm của anh trầm thấp, hùng hậu từ tính, có vẻ rất chững chạc, làm cho người ta cảm thấy an toàn, rất kiên định.
Giang Nguyệt Vi không hiểu sao cảm thấy rất yên tâm, cô khẽ vuốt cằm, cười cười: “Được, vậy làm phiền anh rồi.”
Cô nói xong nhìn thoáng qua phía chân trời: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước, hai ngày nữa chờ tin tốt của anh.”
Tưởng Chính Hoa suy nghĩ một lát, sau đó hỏi cô: “Hay là, để tôi đạp xe đưa cô đi?”
Tuy rằng người đàn ông này đúng có ý tốt, nhưng thân phận hai người lại có chút nhạy cảm, Giang Nguyệt Vi cũng không tiện làm phiền anh, liền vội vàng xua tay: “Cái này, không nên làm phiền anh thì hơn, tôi đi đường nhỏ trở về là được rồi.”
Tưởng Chính Hoa thấy vẻ mặt cô: “Tôi và cô không thân thiết lắm, không cần phiền toái” Thấy cô từ chối mình, anh cũng không kiên trì nữa: “Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô.”
Sợ lát nữa đi được nửa đường trời sẽ tối thật, Giang Nguyệt Vi cũng không khách sáo với Tưởng Chính Hoa nữa, trực tiếp đi đường nhỏ trở về.
Danh sách chương