Nguyên chủ ban đầu đã phải lòng Giang Vệ Đông.

Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ cảm thấy Diệp Kiều Kiều là thật lòng đến khuyên can mình.

Đồng thời, cô ấy không biết rằng trái tim của Diệp Kiều Kiều thuộc về Giang Vệ Đông, cả hai người họ đều đến từ kinh đô, họ là một cặp trời sinh.

Bây giờ tất cả mọi thứ đã được kết nối với nhau, cô nhận ra rằng tất cả chuyện này đều do một mình Diệp Kiều Kiều dựng lên.

Trong lòng cô ta hiển nhiên đang rất vui, giữa cô và nam chính đã loại bỏ được chướng ngại vật lớn, hiện tại lại còn giả bộ làm người tốt, thật sự rất ghê tởm! Con mẹ nó chứ! Hóa ra là bạch liên hoa à.

Thấy Khương Hà im lặng, Diệp Kiều Kiều nhẹ lau khóe mắt, "Khương Hà, tôi thành thật xin lỗi, nếu hôm đó tôi không đến muộn thì cô cũng đã không bị Cố Tây Lăng bắt cóc.


Khương Hà, nếu cô không thích ở đó, thì tôi sẽ giúp cô và cố gắng hết sức để mang cô trở lại.  Khương Hà âm thầm cười khẩy, nghĩ về lý do tại sao cô đến Bạch sơn ở thôn Đại Hà, bình thường nguyên chủ không ra khỏi cổng, một bước cũng không ra, nếu không phải Diệp Kiều Kiều không hẹn cô ra thì làm sao cô có thể bị bắt được?Cô ta cũng cố tình đến muộn để Ma Tử nhầm cô với Diệp Kiều Kiều và bắt cóc cô.

Kỹ năng diễn xuất của Diệp Kiều Kiều rất hoàn hảo, nếu cô là nguyên chủ, cô có thể sẽ rơi nước mắt cảm ơn.

"Kiều Kiều, cám ơn lòng tốt của cô, nhưng cô thấy đấy, Cố Tây Lăng thật sự muốn cưới tôi, hiện tại tôi đã là vợ của anh ấy, tôi không nghĩ đến chuyện khác."  "Nhưng Khương Hà, anh ta không có hộ khẩu thường trú.

Anh ta là một tên xã hội đen phạm đủ loại tội ác, và con cái sau này của cô cũng sẽ là xã hội đen nếu chúng không có hộ khẩu."  Đây đều là nhờ cô cả, hiện tại tôi không cần cô giả làm người tốt.

Khương Hà nhìn cô ta một lần nữa, rồi nói, "Kiều Kiều, cô đừng nghĩ quá nhiều, không ai có thể nói trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai đâu."  Nói xong, cô đi thẳng tới chỗ Cố Tây Lăng, không muốn cùng cô ta tiếp tục nói nhảm.


Diệp Kiều Kiều liếc nhìn bóng lưng của Khương Hà.

Tại sao cô ta lại lạnh lùng như vậy? Có vẻ như cô ta đã thay đổi.

Trước đây cô ta yếu đuối và bất lực, và rồi cô ta sẽ nhận sự giúp đỡ của cô, nhưng dường như bây giờ cô ta có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.

Cảm giác đó rất khó chịu.

Đi thôi.

Cố Tây Lăng ghé vào tai cô hỏi: "Cô ta đã nói gì? Cô ta muốn giúp em trở về thôn Đại Hà?"  "Làm sao anh biết?" Khương Hà ngạc nhiên nhìn Cố Tây Lăng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện