Bên cạnh là một chiếc bánh bao ngô.
Trong thời đại này, đây được coi là một bữa ăn tương đối tốt.
"Thím Vương, bếp ở đâu vậy? Con muốn làm cơm cho anh ấy." “Phu nhân biết nấu ăn sao?” Thím Vương hỏi.
“Ừm……”Khương Hà ngượng ngùng cười.
Thím Vương nhẹ giọng lẩm bẩm: "Trưởng thôn của chúng ta vừa thô lỗ vừa ngu, nhưng gả cho hắn đảm bảo cả đời không phải lo nghĩ gì, đến đây, ta mang cô đi đến bếp." “Ừm……”Cái gọi là bếp thật quá đơn giản.
Có vài hòn đá, trên đó đặt một cái nồi sắt lớn, bên dưới chất đầy củi đốt.
Ở đây rất gần núi nên không thiếu củi đốt.
Thím Vương nhìn mì trong tay cô, "Món phu nhân nấu chắc chắn rất ngon.
Phu nhân, cô thật tốt, ăn cơm cũng nghĩ đến trưởng thôn của chúng ta." Khương Hà cười.
Thím Vương bắt đầu dựng củi.
Đầu tiên Khương Hà đổ nước vào nồi sắt và đun sôi mì gạo.
Sau khi mì gạo chín, cô cho thêm chút dầu ăn, cho nấm vào xào, sau đó đổ canh xương heo do thím Vương nấu vào.
Mùi thơm của nấm quyện với mùi thơm của nước hầm xương thơm không thể tả.
Sau khi đun sôi cô cho mì gạo đã luộc chín vào.
Sau đó trang trí thêm bằng hành lá cắt nhỏ.
Một nồi mì gạo đã sẵn sàng.
Thím Vương không khỏi tấm tắc khen ngợi: "Phu nhân thật giỏi, nấu như vậy trưởng thôn chúng ta có thể ăn được hai bát, buổi tối còn có sức lực cùng cô làm chuyện riêng." Khương Hà hiểu những lời của thím Vương và ngay lập tức mặt cô đỏ lên.
Vốn tưởng rằng sau khi nói xong sẽ rời đi, nhưng đột nhiên thím lại chạy tới nói: "Người ta nói trưởng thôn của chúng ta rất lớn, có câu...!Phu nhân, cô rất có phúc đấy!" Khương Hà đột nhiên nghĩ về bức tranh thú vị đó.
Cô không thể không đỏ mặt! Đúng thế, nó đã được đề cập trong cuốn tiểu thuyết.
Cố Tây Lăng cao 1m88, nước da màu lúa mạch, có cơ bụng 8 múi.
Đúng là rất hoàn mỹ! Ngay lập tức cô xua đi những suy nghĩ bậy bạ trong đầu, cho mì gạo vào một cái bát bằng đất sét và mang chúng lên nhà.
Cô đợi trên nhà một lúc cũng không thấy anh quay lại.
Cô nghĩ rằng để nguội rồi thì mì gạo sẽ không còn ngon.
Vậy nên cô đi tìm anh.
Khi cô đi xuống cầu thang, cô đụng phải một người.
Mọi người dường như biết cô đang tìm ai và chỉ đường cho cô, "Đi thẳng lối này, trưởng thôn đang ở đó." Người đàn ông mặt rỗ đang nói nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.
Khương Hà không nghĩ quá nhiều, chỉ đi đến với bát mì gạo trên tay.
Đi qua con đường rợp bóng cây.
Cô thấy Cố Tây Lăng đang tắm sông.
.