Editor: Hannah

Bà mai Trương phụ họa: "Thím, thím nói đúng lắm, chúng ta là cha mẹ đương nhiên đều suy nghĩ cho con cái. Thím yên tâm đi, người chị này cũng học cao trung, không hề kém hơn cô em gái, nhất định sẽ dạy dỗ bọn nhỏ trở thành những người có tiền đồ!"

"Được được được, vậy tôi yên tâm rồi, thế thì cứ như vậy đi." Bà Thẩm nói liên tục ba từ được liền giải quyết dứt khoát, đổi Lâm Đào thành Lâm Tuệ.

Đợi đến lúc Thẩm Quốc Bân đưa con từ phòng khám trở về, bà Thẩm liền nói với hắn chuyện đổi người.

Ngay từ đầu khi nghe nói đến chuyện đổi người, Thẩm Quốc Bân cau mày không tán thành.

Tuy nói hắn chưa từng xem ảnh chụp Lâm Đào, càng chưa từng gặp người thật của cô, cũng không có cái gì gọi là tình cảm, nhưng chuyện đổi người này, nói nghe không êm tai chút nào.

Nhưng bà Thẩm lại nói cái gì mà Lâm Đào là quan tài tử, mệnh cứng khắc trẻ con, còn nói Lâm Tuệ thích trẻ con, bảo đảm đối xử tốt với trẻ con, nhất định có thể dạy những đứa trẻ thành người.

Thẩm Quốc Bân nghĩ một chút rồi cũng nghe theo hai ông bà.

Hắn là quân nhân, kiên quyết chống lại phong kiến mê tín, cho nên căn bản không tin mấy lời quan tài tử mệnh cứng rắn khắc trẻ con này.

Thế nhưng nếu Lâm Tuệ thật sự giống cha mẹ hắn nói như vậy, có thể đối tốt với mấy đứa con của hắn, vậy hắn nguyện ý đổi người.

________________________

Chuyện đổi người cứ như vậy là xong.



Lúc Lâm Tuệ biết được tin tức này từ miệng bà nội, trong lòng xem như thở phào một hơi.

Tâm trạng cô ta rất tốt nên lại đi tìm Lâm Đào.

Lâm Đào đang băm ớt, cô rửa sạch sẽ ớt cay và một ít ớt loại khác không cay lắm đã phơi khô xong rồi bỏ vào cối đá, lại thả bỏ một đống tỏi lớn vào, rồi bắt đầu xay ớt.

Xay ớt nhỏ ra như thế này, càng có hương vị thơm hơn so với trực tiếp dùng dao phay cắt ra.

Người Tương Thành thích ăn ớt nhất, không thể rời ớt được. Ớt lần trước Lâm Đào làm xong còn chưa ăn hết, đã nhanh chóng làm tiếp mẻ mới.

Ớt vừa được xay xong không thể ăn trực tiếp, mà phải thêm muối với dầu lạnh lên quấy đều, sau đó bỏ trong bình ướp, qua mười ngày là thời điểm tốt nhất, nếu không thì cay không chịu được.

Lâm Tuệ đem cái ghế nhỏ ở bên cạnh lại ngồi, hỏi cô: "Thế nào? Em cân nhắc sao rồi? Rốt cuộc có đi hay không? Nếu không đi, thì để chị nói với chị dâu chị." Cô ta sợ mình quá nhiệt tình khiến Lâm Đào hoài nghi cô ta, ngược lại khiến Lâm Đào không đi, cho nên cố ý nói như vậy.

Động tác Lâm Đào dừng một chút, ngước mắt nhìn Lâm Tuệ, mím môi hỏi: "Em đi, chị muốn cái gì?" Cô không tin Lâm Tuệ sẽ tốt đến mức giúp mình, Lâm Tuệ chắc chắn sẽ không dễ dàng cho cô một cơ hội như vậy, cứ xem như là nể mặt ba của cô, thì dựa theo tính cách Lâm Tuệ, cũng sẽ thừa cơ lấy chút lợi ích từ chỗ cô.

Về phần lợi ích này là cái gì, vậy thì phải xem Lâm Tuệ nói thế nào.

Lâm Tuệ sững sờ, lập tức kịp phản ứng.

Dù sao Lâm Đào cũng không biết cô ta trọng sinh, càng không biết cho Lâm Đào tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị, trên thực tế chỉ là muốn cho Lâm Đào gả cho Triệu Dược Tiến, trải qua thời gian khổ cực giống như cô ta đời trước.

Cho nên từ góc độ Lâm Đào mà xem, thì cô ta không thể nào có "lòng tốt" như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện