“Được rồi, được rồi, có mỗi chuyện nhỏ này mà cũng đánh nhau.” Chu Dã thấy Lý Thái Sơn đã đứng vững, thả anh ta ra.
Vương Nhị Anh nghe vậy, nghi ngờ nhin Lý Thái Sơn: “Không phải cậu cũng nhìn trúng thanh niên trí thức Mã chứ?” Anh ta nói xong, trong lòng cảm thấy rất có khả năng, lập tức cảnh giác nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám cướp thanh niên trí thức Mã với tôi, chúng ta không còn là anh em nữa.”
Lý Thái Sơn ghét bỏ: “Tôi còn thấy ngứa mắt với thanh niên trí thức Mã!”
“Tốt nhất nhớ kỹ lời cậu nói!” Vương Nhị Anh hừ hừ, bắt đầu hỏi thăm Chu Dã: “Anh Dã, thanh niên trí thức Bạch thực sự muốn sống yên ổn với anh sao?”
“Vợ tôi vẫn luôn muốn sống yên ổn với tôi.” Chu Dã bắt đầu bốc phét, liếc nhìn Vương Nhị Anh: “Gọi chị dâu, thanh niên trí thức Bạch cái gì!”
Vương Nhị Anh bỏ qua độ mặt dày của Chu Dã: “Anh Dã, sao anh có thể khiến chị dâu rung chuyển thế?”
“Chân thành thì sắt đá cũng mòn.” Chu Dã nói: “Tôi nói cho cậu câu này, cậu từ từ ngẫm đi.”
“Cái gì mà túm vặn, tự động, cái này là có ý gì?” Vương Nhị Anh không biết chữ, nghe xong ngơ ngác.
Lý Thái Sơn đứng xem, không thèm chấp anh ta, lý giải giúp: “Chính là phải đối xử tốt với thanh niên trí thức Mã.”
Vương Nhị Anh không tin, hỏi Chu Dã: “Anh Dã, cậu ta nói có đúng không ạ?”
“Thái Sơn nói không sai!” Chu Dã gật đầu: “Cậu phải đối xử tốt với thanh niên trí thức Mã, nếu không sao người ta chấp nhận ở bên cậu được? Ở bên cậu đương nhiên bởi vì cậu đối xử tốt với người ta.”
*
Chu Dã đang ở bờ sông dùng ngôn từ mê hoặc người khác, trong nhà Bạch Nguyệt Quý trông lửa, có thể ngửi được mùi thơm của gà hầm tỏa ra từ trong nồi/
Nói cũng kỳ là thật, trong nồi chỉ thả một con gà và một ít kỷ tử, táo đỏ, không có gì khác, nhưng mùi cực kỳ thơm.
Nhà Chu Diệp nằm ở khá xa, ở cuối làng, ít người, xung quanh cũng có mấy gia đình, nếu không, mùi gà hầm rất nhanh sẽ được ngửi thấy.
Nhà họ Lý cách nhà họ gần nhất, một người đàn ông tên Lý Phong Thu nói: “Đây là mùi gà hầm à? Nhà bọn họ không nuôi gà, thì lấy gà từ đâu ra?”
Chị Lý đang đan bện sợi rơm trong tay, nhìn qua nhà bên: “Chắc chắn là Chu Dã mua, người trẻ tuổi đúng là không biết cách sống.”
“Sao lại không biết cách sống, anh thấy hâm mộ cuộc sống như vậy.” Lý Phong Thu nói.
“Vậy anh nên lên núi nhiều hơn, xem có thể nhặt được nhân sâm hay không?” Chị Lý nói.
Hai người đang nói, con trẻ đã chạy từ bên ngoài vào, ồn ào: “Cha mẹ, chúng con muốn ăn gà, gà nhà chú Dã thơm quá.”
Lý Phong Thu nhìn vợ, dùng ánh mắt dò hỏi, nếu không thì hầm một con đi? Anh ấy cũng thèm muốn chết đi được.
Chị Lý liếc mắt nhìn anh ấy một cái, bắt đầu mắng đứa trẻ: “Ăn, ăn, ăn, trong nhà chỉ có ba con gà, cho mấy đứa ăn, chúng ta còn có trứng gà để ăn sao, tránh sang một bên cho mẹ.”
Vương Nhị Anh nghe vậy, nghi ngờ nhin Lý Thái Sơn: “Không phải cậu cũng nhìn trúng thanh niên trí thức Mã chứ?” Anh ta nói xong, trong lòng cảm thấy rất có khả năng, lập tức cảnh giác nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám cướp thanh niên trí thức Mã với tôi, chúng ta không còn là anh em nữa.”
Lý Thái Sơn ghét bỏ: “Tôi còn thấy ngứa mắt với thanh niên trí thức Mã!”
“Tốt nhất nhớ kỹ lời cậu nói!” Vương Nhị Anh hừ hừ, bắt đầu hỏi thăm Chu Dã: “Anh Dã, thanh niên trí thức Bạch thực sự muốn sống yên ổn với anh sao?”
“Vợ tôi vẫn luôn muốn sống yên ổn với tôi.” Chu Dã bắt đầu bốc phét, liếc nhìn Vương Nhị Anh: “Gọi chị dâu, thanh niên trí thức Bạch cái gì!”
Vương Nhị Anh bỏ qua độ mặt dày của Chu Dã: “Anh Dã, sao anh có thể khiến chị dâu rung chuyển thế?”
“Chân thành thì sắt đá cũng mòn.” Chu Dã nói: “Tôi nói cho cậu câu này, cậu từ từ ngẫm đi.”
“Cái gì mà túm vặn, tự động, cái này là có ý gì?” Vương Nhị Anh không biết chữ, nghe xong ngơ ngác.
Lý Thái Sơn đứng xem, không thèm chấp anh ta, lý giải giúp: “Chính là phải đối xử tốt với thanh niên trí thức Mã.”
Vương Nhị Anh không tin, hỏi Chu Dã: “Anh Dã, cậu ta nói có đúng không ạ?”
“Thái Sơn nói không sai!” Chu Dã gật đầu: “Cậu phải đối xử tốt với thanh niên trí thức Mã, nếu không sao người ta chấp nhận ở bên cậu được? Ở bên cậu đương nhiên bởi vì cậu đối xử tốt với người ta.”
*
Chu Dã đang ở bờ sông dùng ngôn từ mê hoặc người khác, trong nhà Bạch Nguyệt Quý trông lửa, có thể ngửi được mùi thơm của gà hầm tỏa ra từ trong nồi/
Nói cũng kỳ là thật, trong nồi chỉ thả một con gà và một ít kỷ tử, táo đỏ, không có gì khác, nhưng mùi cực kỳ thơm.
Nhà Chu Diệp nằm ở khá xa, ở cuối làng, ít người, xung quanh cũng có mấy gia đình, nếu không, mùi gà hầm rất nhanh sẽ được ngửi thấy.
Nhà họ Lý cách nhà họ gần nhất, một người đàn ông tên Lý Phong Thu nói: “Đây là mùi gà hầm à? Nhà bọn họ không nuôi gà, thì lấy gà từ đâu ra?”
Chị Lý đang đan bện sợi rơm trong tay, nhìn qua nhà bên: “Chắc chắn là Chu Dã mua, người trẻ tuổi đúng là không biết cách sống.”
“Sao lại không biết cách sống, anh thấy hâm mộ cuộc sống như vậy.” Lý Phong Thu nói.
“Vậy anh nên lên núi nhiều hơn, xem có thể nhặt được nhân sâm hay không?” Chị Lý nói.
Hai người đang nói, con trẻ đã chạy từ bên ngoài vào, ồn ào: “Cha mẹ, chúng con muốn ăn gà, gà nhà chú Dã thơm quá.”
Lý Phong Thu nhìn vợ, dùng ánh mắt dò hỏi, nếu không thì hầm một con đi? Anh ấy cũng thèm muốn chết đi được.
Chị Lý liếc mắt nhìn anh ấy một cái, bắt đầu mắng đứa trẻ: “Ăn, ăn, ăn, trong nhà chỉ có ba con gà, cho mấy đứa ăn, chúng ta còn có trứng gà để ăn sao, tránh sang một bên cho mẹ.”
Danh sách chương