Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhẹ nhàng hôn anh một cái: “Đương nhiên em biết anh rất thông minh, vì vậy em mới muốn anh học. Em biết với tài năng của anh, chỉ cần anh cố gắng thì nhất định sẽ có thể đi thi cùng em, chúng ta mang theo con cùng đi.”

Chu Dã được vợ hôn một cái khiến anh mê mẩn, nói: “Vợ, hôn anh một cái nữa đi.”

“Đang nói chuyện chính sự đấy.” Bạch Nguyệt Quý đánh nhẹ lên người anh.

Núi không đến với tôi thì tôi sẽ đến với núi, Chu Dã nhẹ nhàng hôn vợ một cái, trêu chọc vợ mình đến mức cô dùng đôi mắt to tròn ngập nước hờn dỗi nhìn anh.

“Vợ ơi, chuyện thi đại học vẫn chưa thấy tin tức gì mà.” Chu Dã biết những người trí thức trẻ đến từ thành phố đều mong chờ một ngày nào đó kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, như vậy họ có thể đi thi. Nhưng thật sự không thấy tin tức gì cả.

“Đợi có tin tức rồi, đến lúc đó anh lại ôm chân Phật thì không có tác dụng gì đâu.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã do dự nói: “Nhưng vợ ơi, anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình. Năm sau anh phải ra đồng rồi.” Đến lúc đó, ba người trong gia đình đều có thể được chia nhiều gạo, anh phải đi làm một chút.

“Thời gian đều được bóp ra từ miếng bọt biển.” Bạch Nguyệt Quý chỉ có một câu như vậy, còn lại chỉ xoa mặt anh, bảo: “Nếu anh bằng lòng học thì em sẽ dạy anh, nếu anh không muốn thì thôi.”

“Nếu anh học đàng hoàng thì có phần thưởng không?” Chu Dã liền nói.

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, đáp: “Anh muốn thưởng cái gì? Đây đều là vì muốn tốt cho anh.”

Chu Dã rất lưu manh, nói “Không có phần thưởng thì anh không học. Anh là một kẻ lười biếng, em bắt anh đọc sách không phải là muốn lấy mạng anh sao?”

Bạch Nguyệt Quý xem như đã nhìn ra rồi, đây chính là không thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng, chính là muốn được lợi! Nhưng may mắn là anh đã muốn học rồi, cô cũng thuận theo ý anh: “Anh nói thử xem nào.”

“Anh đọc được một bài văn, vợ sẽ hôn anh một cái.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý không nhịn được mà nhếch miệng cười, nâng mặt anh lên hôn một cái: “Không cần anh nói, đôi khi nhìn anh, em cũng muốn hôn vài cái, thật sự rất đáng yêu. Nhưng chuyện đọc sách này vẫn phải do anh tự quyết tâm, đọc nhiều sách một chút, sau này sẽ không bị thiệt đâu.”



Chu Dã bị vợ nâng mặt lên, nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng.

“Vợ à, em nói lại lần nữa đi.”

“Đọc nhiều sách, sau này sẽ không bị thiệt.” Bạch Nguyệt Quý nói vu vơ.

Chu Dã nhắc nhở: “Trước đó, câu “Lúc nào em nhìn thấy anh là cũng muốn hôn anh vài cái, câu này thật sự rất đáng yêu”.”

Bạch Nguyệt Quý lườm anh, không nói nữa.

Chu Dã lại muốn nghe, ôm vợ mình làm nũng: “Vợ ơi, nói đi nói đi mà. Câu này rất hay, em nói lại cho anh nghe một lần nữa, một lần nữa đi.”

Bạch Nguyệt Quý không chiều anh, lúc nãy cô nói cũng không cảm thấy có gì, chồng của cô, cô muốn hôn thì hôn, hợp pháp.

Nhưng bị anh lôi ra muốn cô nói lại một lần thì cô có hơi ngại ngùng.

May mắn lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gọi của chị Lý.

“Nguyệt Quý, em có ở nhà không?”

“Có.” Bạch Nguyệt Quý trực tiếp đẩy Chu Dã ra, mở cửa đón chị Lý vào.

Chị Lý ôm một cái rổ, cười nói: “Năm nay cây hồng sau nhà chị kết quả rất nhiều. Chị bảo Phong Thu hái xuống làm thành hồng treo gió, hôm qua nhìn thấy đã lên mật, nếm thử thấy ngon nên mang qua cho em giải thèm.”

Mở nắp ra, bên trong là nửa rổ hồng treo gió.

“Chị Lý khách sáo quá rồi, để dành cho Mãn Thương, Mãn Khố ăn đi ạ.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện